Chương 32: (Vô Đề)

Edit + Beta: Minh An

Từng giọt nước chảy theo tóc An Tưởng xuống.

Trên mặt cô không có nụ cười, giờ phút này, trong con mắt xinh đẹp của cô tràn ngập sự tức giận.

Ngày thường An Tưởng rất hiền lành với người khác, có lẽ là do từ nhỏ cô chịu quá nhiều tổn thương nên bây giờ cô mới sống nhàn nhã, không tranh với đời như vậy.

Chỉ là.

An Nhược Minh tuyệt đối đừng động đến người thân duy nhất của cô.

An Tưởng đứng dậy, tiến lên hai bước trực tiếp đẩy An Nhược Minh đang ngây người vào trong bể bơi.

Lúc này anh ta mới lấy lại tinh thần, trong lòng không khỏi cảm thấy phẫn nộ. Lúc anh ta đang định bò lên để nhào vào đánh nhau thì An Tưởng ấn đầu anh ta xuống.

Cô quỳ gối bên cạnh bể bơi, hai tay ấn chặt đầu An Nhược Minh xuống dưới nước, không cho anh ta cơ hội bò lên bờ.

Thù mới hận cũ chồng lên nhau làm cô vô cùng tức giận, sự tức giận đó biến thành sức mạnh tập trung dưới tay cô.

Dáng vẻ tàn nhẫn này của An Tưởng khá là đáng sợ. Đừng nói đến người khác, đến cả An Tử Mặc cũng ngơ ngác ngồi cạnh không nói nên lời.

Ở trong nước An Nhược Minh không dùng sức được, ùng ục ùng ục uống vào một bụng nước.

Hai mắt An Tưởng đỏ lên, túm tóc anh ta mà kéo, run giọng gào to: "Khó chịu không?!"

"Con mẹ nó mày..."

Ào!

An Tưởng lại ấn người anh ta xuống dưới nước.

Khi còn nhỏ gương mặt này đã bắt nạt cô không ít lần.

Gia đình quỷ hút máu thuần chủng không có truyền thống phân ra ở riêng, anh chị em cô dì chú bác đều ở chung một chỗ. Ba mẹ của An Nhược Minh cùng An Ngạn Trạch mất sớm, hơn nữa hai người anh này thông minh nên được ba mẹ An Tưởng rất yêu quý. Ba mẹ An Tưởng đem toàn bộ sức lực, tình cảm dùng trên người An Nhược Minh và An Ngạn Trạch, đồ chơi hay đồ ăn của hai người anh này đều là đồ tốt nhất.

An Tưởng trời sinh bị câm, bị bắt nạt cũng không có cách nào mách người lớn.

An Nhược Minh lợi dụng điểm này, mỗi đêm anh ta đều tìm đến cô đấm đá mấy cái.

Cô không có cơ thể mạnh mẽ như quỷ hút máu bình thường, ngược lại cô còn vô cùng sợ lạnh. An Nhược Minh biết thế liền ném cô vào phòng đông lạnh.

Còn rất nhiều câu chuyện khác không đếm xuể được. Vốn dĩ An Tưởng còn cho rằng mình không còn để ý từ lâu. Nhưng đến khi cô nhìn thấy An Nhược Minh bắt nạt con mình thì đột nhiên hiểu được người độc ác mãi mãi là người độc ác, cậy lớn hiếp nhỏ là tính cách sẵn có của anh ta rồi.

Ngày trước thì An Tưởng sẽ sợ.

Nhưng bây giờ cô không sợ nữa. Cô đã rời xa gia tộc kia rồi, không còn bất cứ quan hệ gì với những người ở An gia nữa.

"An Tưởng, buông tay."

An Ngạn Trạch tới khuyên giải lại bị cô trừng mắt trở về.

An Nhược Minh đang bị dìm trong nước. Anh ta định giãy giụa nhưng vì cơ thể thiếu oxy nên không thể dùng lực được. Tóc thì bị An Tưởng túm chặt. Anh ta hoảng loạn vung tay, túm được cánh tay An Tưởng, định kéo tay cô cùng lôi cô xuống nước.

"Mặc Mặc, cắn anh ta ——!"

Mệnh lệnh bất ngờ của An Tưởng làm An Tử Mặc giật mình một cái. Nhưng giây tiếp theo cậu đã nhào lên cắn cánh tay của người đang vùng vẫy dưới nước đó. Vị trí cậu cắn trùng hợp lại chính là chỗ lúc nãy cậu cắn.

Hàm răng của cậu có lẽ sắc nhọn hơn răng của người thường, nhưng vì dùng quá nhiều sức nên không nhịn được run run lên.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!