Chương 3: (Vô Đề)

Edit + Beta: Minh An

Trước mắt, nơi ở của An Tưởng cùng vị trí cô đang đứng ở quá xa, lo cho sức khỏe của cô, hệ thống tri kỷ dùng tiền tiêu vặt của mình thuê cho cô một cái taxi.

2

An Tưởng vô cùng buồn ngủ nên sau khi lên xe cô liền dựa vào ghế ngủ mất.

Không biết xe đã dừng lại từ lúc nào, An Tưởng bị tài xế đánh thức, mơ mơ màng màng mở hai mắt ra.

Ngoài cửa sổ là một không gian yên tĩnh và hoang vắng.

Ban đầu nghe nói nơi này chuẩn bị xây một khu chung cư mới, không ngờ đột ngột xảy ra chuyện ngoài ý muốn nên bị buộc tạm dừng thi công, nơi đây chỉ còn một mảnh đất hoang vu.

Mấy năm qua có rất nhiều người dọn đi khỏi khu này, cho dù ban ngày cũng khó gặp được một bóng người, đến buổi tối thì công viên trò chơi bỏ hoang gần khu chung cư tự động sáng đèn lên, bầu không khí u ám, ghê rợn, không ai dám lại gần.

Ba mẹ An gia mua ba phòng ở khu chung cư này, vốn dĩ hai người cho rằng có thể dựa vào khoản tiền đền bù khi di dời để làm giàu. Không ngờ người tính không bằng trời tính, đến tận bây giờ khu này vẫn chưa được xây dựng lại, mỗi tháng con gái họ chỉ có thể lấy được khoản tiền cho thuê nhà cực thấp.

Đến nơi, An Tưởng lấy chìa khóa từ trong túi mở cửa đi vào, đống bừa bộn trong nhà đập vào mắt làm người ta phải dừng chân ngay lập tức.

Tấm rèm ở phòng khách kéo chặt, nền nhà chồng chất rác rưởi, toàn hộp cơm không biết để từ bao giờ, tản ra mùi hương thiu mốc khó ngửi.

An Tưởng bịt kín mũi mình, mãi mới tìm được một chỗ sạch sẽ để đứng, khép cửa nhà lại, nhìn đống lộn xộn trong nhà không biết nên xử lý thế nào.

Hệ thống biết đầu óc An Tường chậm hiểu, chưa thể quen với cuộc sống của loài người ngay được. Hệ thống nhìn ví tiền trống rỗng của mình, đau lòng mở miệng: [Ký chủ, cô có muốn tôi thuê giúp cô người tới dọn nhà không?]

An Tưởng lấy lại tinh thần, lắc đầu, cô tìm xung quanh thấy một đôi găng tay cao su sạch sẽ thì mang lên, bắt đầu dọn dẹp.

Thời gian cứ từ từ trôi qua, căn phòng dơ bẩn được An Tưởng nghiêm túc dọn dẹp dần lộ ra dáng vẻ ban đầu của nó.

Tốc độ làm của An Tưởng tuy chậm nhưng hiệu quả lại rất cao. Hệ thống không nhịn được cảm thấy ngạc nhiên: [Cô làm quen với cuộc sống của loài người nhanh thật đấy.] Nó còn nghĩ khi phải làm mấy việc này An Tưởng sẽ luống cuống tay chân không biết làm gì cơ.

Được hệ thống khen, An Tưởng nhỏ giọng đáp lại: "Tôi, hay làm."

[Cái gì?]

"Người nhà, mặc kệ tôi." An Tưởng còn chưa quen với việc mở miệng nói chuyện, đọc từng chữ một.

Cô sống cùng gia tộc mình trong một khu biệt thự cực kỳ rộng lớn trên sườn núi. Ban đầu An Tưởng cũng được gia tộc chăm sóc. Nhưng dần dần, gia tộc cảm thấy không cần lãng phí sức người sức của trên một người vô dụng như An Tưởng liền đuổi cô ra khỏi khu biệt thự, giam lỏng cô ở tòa tháp cũ nát phía sau.

Gia tộc coi An Tưởng là sự sỉ nhục nên dùng hết thủ đoạn che giấu sự tồn tại của cô, chẳng quan tâm cô bị những người trong tộc thờ ơ, khinh thường.

An Tưởng rũ mắt xuống, tạm không nghĩ tới những ký ức không thoải mái đó nữa, cô tiếp tục tập trung quét dọn phòng mình.

Một ngày qua đi, cuối cùng cũng dọn dẹp sạch sẽ trong ngoài căn phòng này xong, An Tưởng cũng có thể ngồi nghỉ. Cô vừa mới ngồi xuống thì thấy bên gương hiện ra một khuôn mặt trẻ trung hoàn toàn xa lạ.

Lông mi An Tưởng run rẩy, ngón tay không tự giác sờ sờ gương mặt mình.

Đây là lần đầu tiên An Tưởng nhìn vào dáng vẻ của mình sau khi xuyên qua. Từ tin tức hệ thống cung cấp thì cô gái này bằng tuổi cô, mặt mày cũng hơi giống cô một chút.

Nguyên chủ không trang điểm cầu kỳ, mái tóc dài tới eo được buộc lên một cách đơn giản, khuôn mặt nhỏ tái nhợt, cứ như bông hoa yếu ớt không ra nổi gió vậy.

Yếu hơn một chút so với tưởng tượng của An Tưởng về loài người.

Sau khi nghỉ ngơi xong, An Tưởng tìm một quyển vở nhỏ nghiêm túc tính toán cho tương lai.

Cô phải sống ở đây năm năm, số tiền tiết kiệm còn lại của nguyên chủ cũng không tính là rất nhiều. An Tưởng định vẽ truyện tranh hoặc mở tiệm trà sữa, đó cũng là việc cô thường xuyên làm ở thời điểm bị nhốt lại kia. Hiện tại cô có thể dùng chúng để kiếm lời. Tiền kiếm được một phần dùng để chi tiêu hằng ngày, một phần để cho đứa nhỏ trong bụng.

Với cả ——

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!