Edit + Beta: Minh An
An Tưởng cảnh cáo con mình xong lại đi tới trước mặt Bùi Dĩ Chu một lần nữa.
Cô cố gắng che giấu sự xấu hổ, thậm chí ngượng ngùng không dám ngẩng đầu đối diện với cặp mắt của anh.
"... Nó nói bậy, Bùi tiên sinh anh đừng hiểu lầm nhé!"
An Tưởng cố gắng giải thích. Dưới ánh mặt trời làn da cô như sứ trắng trông rất đẹp.
Bùi Dĩ Chu chắc chắn cô đang thẹn thùng.
"Đứa nhỏ này là ai đây? Sao giống anh thế?"
Khi hai người đang nói chuyện có ba người đi đến.
Trừ Hứa Xuyên ra thì hai người còn lại An Tưởng đều biết.
An Ngạn Trạch, còn có An Nhược Minh nhỏ hơn An Ngạn Trạch hai tuổi.
Nhìn khuôn mặt đang tươi cười xa xa kia, huyệt thái dương của An Tưởng thình thịch nhảy lên, sắc mặt cô lập tức tái nhợt.
Cô không nghe rõ An Nhược Minh nói cái gì, cũng không dám liếc nhìn mấy người anh họ của mình một cái, túm An Tử Mặc bế nó chuẩn bị rời đi.
"Ồ, cái kia..."
Rõ ràng An Nhược Minh nhận ra An Tưởng, vẻ mặt anh ta lập tức trở nên kinh ngạc.
"Không phải cô ấy." An Ngạn Trạch mở miệng nhắc nhở, ánh mắt dừng trên khuôn mặt của An Tưởng.
"Bùi tiên sinh, tôi không làm phiền anh nữa." An Tưởng làm lơ hai anh em An gia, bởi vì đang muốn rời đi nên tốc độ nói nhanh hơn, "Khi nào anh có thời gian rảnh thì tôi mời anh đi ăn cơm." Nói xong cô ôm chặt An Tử Mặc, vội vàng chạy ra khỏi trại nuôi ngựa.
Bóng dáng của cô ngày càng đi xa, cho đến khi hoàn toàn biến mất trong tầm mắt Bùi Dĩ Chu.
Bùi Dĩ Chu không khỏi cảm thấy mất mát, vô cùng phiền trước sự xuất hiện của hai anh em An gia kia.
Từ trước đến nay anh chưa từng thể hiện cảm xúc trên mặt, thế nhưng giờ phút này trên mặt lại viết rõ ràng ba chữ "mất kiên nhẫn".
"Chúng ta ngồi đây nghỉ ngơi một chút, thuận tiện nói chuyện hợp tác luôn." Dường như Hứa Xuyên cảm thấy Bùi Dĩ Chu sắp tức giận nên vội vàng tiến lên đứng chen vào giữa hai bên, cười dời đề tài đi, "Mời mọi người."
"Bùi tổng biết người đàn bà vừa rồi hả?"
Người đàn bà vừa rồi...
Cách gọi như vậy làm vẻ mặt Bùi Dĩ Chu lạnh lùng, ánh mắt hình viên đạn chiếu thẳng vào mặt An Nhược Minh.
Anh ta lại không hề cảm thấy sự khó chịu của Bùi Dĩ Chu, tiếp tục nói: "Cô ta giống con em phế vật của chúng tôi. Nè, Bùi Dĩ Chu, không phải anh có quan hệ với cái loại mặt hàng như vậy đó chứ?"
Ở Giang Thành, An gia và Bùi gia chính là hai gia tộc quỷ hút máu lớn nhất.
Mấy người tuổi tác gần bằng nhau với nhau, khi còn nhỏ đều cùng chơi với nhau. Bởi vì Bùi Dĩ Chu quá giỏi nên thái độ của An Nhược Minh đối với anh không phải là tốt.
Bùi Dĩ Chu nhìn đối phương bằng ánh mắt khó chịu. Không biết lịch sự, hành vi ngả ngốn, từ đầu đến chân, từ trong ra ngoài đều làm anh cảm thấy khó chịu.
"Việc hợp tác tôi còn muốn suy nghĩ lại một chút." Đôi môi anh khẽ mở, lông mi rũ xuống, động tác thong thả ung dung hạ ống tay xuống.
Hứa Xuyên và hai anh em An gia đều sửng sốt.
"Mấy ngày này hai vị cứ chơi thật vui vẻ đi, tiền thì cứ tính vào phần của tôi." Bùi Dĩ Chu nói xong rồi xoay người, bỏ lại ba người đứng ngơ ngác ở đó.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!