Edit + Beta: Minh An
Sau một lúc ngắn ngủi nghỉ ngơi, tay chân cùng cơ thể An Tưởng dần lấy lại sức.
Nghe Bùi Dĩ Chu hỏi An Tử Mặc, An Tưởng cố gắng nhấc tay lên, "Tôi... tôi là người thân của nó."
Vẻ mặt lạnh băng của Bùi Dĩ Chu nhanh chóng bị sự kinh ngạc thay thế.
Ánh mắt anh co lại, không thể tin được: "Cô...?"
"Ừ." An Tưởng gật nhẹ đầu một cái, lần nữa nhìn về hồ nước, nhỏ giọng nói, "Vịt con..."
Chú vịt con bị đánh rơi trôi trên mặt nước. Bùi Dĩ Chu tạm xem nhẹ sự kinh ngạc trong lòng mình, dưới ánh mắt kinh ngạc chăm chú của An Tưởng mà nhảy vào trong nước lần nữa vớt vịt lên.
"Đây." Anh xoa xoa mái tóc ướt của mình đưa chú vịt vàng nhỏ qua.
An Tưởng ngơ ngác nhận lấy.
Có lẽ do rơi vào nước nên dù cô ấn như thế nào thì chú vịt con cũng đều không kêu.
Cô rũ mi xuống, cánh môi cố chấp mím chặt thành một đường thẳng tắp. Trên mặt cô có mất mát, có buồn bã, cũng có đau đớn. Cuối cùng đọng lại thành nước mắt, chảy từ khóe mắt xuống.
An Tưởng quay đầu đi lau khô nước mắt, duỗi tay đưa vịt con đến trước mặt An Tử Mặc, nhu hòa nói với cậu nhóc: "Đây, lần này không được ném nữa đâu."
An Tử Mặc không nhận.
[Đau lòng thật...]
[Vì sao thằng bé lại làm như vậy?]
[Đau lòng thật đấy...]
Cô đang thầm khóc trong lòng, An Tử Mặc nghe được rõ ràng. Cậu không nhịn được mà trộm ngắm biểu tình trên mặt cô.
An Tưởng không thèm để ý sự lạnh nhạt của cậu nhóc, im lặng cầm đồ chơi cất đi.
Cẳng chân còn rất đau, trong một lát chắc cũng chưa rời đi được.
Cô cong lưng, lấy tay ấn ấn vào chân.
"Có cần tôi giúp cô gọi bác sĩ không?"
"Không cần." An Tưởng lắc đầu, "Cảm ơn Bùi tiên sinh đã cứu tôi."
Nếu không phải Bùi Dĩ Chu đi ngang qua, có lẽ hôm nay cô sẽ chết ở chỗ này. Tuy rằng sớm muộn cô cũng phải chết đi, nhưng không nghĩ là có thể vô duyên vô cớ mà suýt chết đi như vậy.
Trong đầu cô bỗng hiện ra ánh mắt lúc trước của An Tử Mặc.
Lạnh thấu xương, không có tình cảm, nhìn cô như con kiến cũng như kẻ thù.
An Tưởng không chút nghi ngờ là thằng bé muốn mình chết.
Ánh mắt đó cô đã từng thấy của nhiều người rồi.
Cha, mẹ, anh họ, chị họ.
Nhưng chưa bao giờ cô nghĩ tới sẽ có một ngày đứa con duy nhất của mình cũng dùng ánh mắt đó để nhìn mình.
Cô không cảm thấy chạnh lòng, chỉ cảm thấy đau lòng thôi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!