Edit + Beta: Minh An
[Bà mẹ tốt: Bùi Thần, em có thể đưa Mặc Mặc ra rồi.]
An Tưởng nhắn tin cho Bùi Thần xong ngồi ở ghế nghỉ trước khu vui chơi yên lặng chờ.
Bùi Thần cùng An Tử Mặc xuất hiện trước mặt cô rất nhanh.
"Chị An Tưởng bàn xong rồi ạ?"
Cô không trả lời, đi đến quán bán kem ở bên đường mua một cây kem rồi để vào trong tay An Tử Mặc, cúi lưng xuống dỗ cậu: "Mặc Mặc con ngồi đây ăn kem, mẹ cùng anh nói chuyện riêng một lát được không?"
An Tử Mặc im lặng không nói gì, nhận kem xong nhảy lên ghế nghỉ ngồi, đung đưa chân nhỏ, thỉnh thoảng liếc nhìn qua hướng hai người bọn họ.
An Tưởng lôi Bùi Thần đến đứng ở một chỗ khác, sau khi chắc chắn An Tử Mặc sẽ không nghe thấy hai người nói chuyện, vẻ mặt An Tưởng khác hoàn toàn so với bình thường, trong ánh mắt lộ ra vài phần nghiêm túc.
"Chị, chị An Tưởng, chị định nói gì với em ạ?" Bùi Thần bỗng cảm thấy lo lắng, rụt cổ lại, đôi mắt phượng xinh đẹp lộ ra vài phần thấp thỏm.
"Bùi Thần, em là một đứa trẻ tốt." An Tưởng nhìn cậu, nghiêm trang nói ra những lời này.
Bùi Thần nghe xong cũng không vui vẻ, trực tiếp há hốc mồm.
Lực sát thương của câu "Em là một đứa trẻ tốt" không kém gì câu "Em là người tốt".
Trong phim truyền hình nữ chính từ chối người qua đường hay nam phụ đều là dùng lời này!
"Cái này, chị có ý gì?"
"Chị biết em muốn giúp chị." An Tưởng rũ mi xuống, ánh mặt trời chói chang chiếu lên tóc cô. Có lẽ vì căng thẳng nên cô mím chặt môi lại.
An Tưởng không giỏi từ chối người khác, lúc nói chuyện với Bùi Thần cô vẫn luôn nhìn ngón tay mình, "Nhưng mà... Nhưng mà giúp đỡ quá nhiều sẽ làm người khác hiểu lầm."
"Dạ?"
Cô ngửa đầu lên cười: "Nếu Bùi Thần giới thiệu khách giúp chị thì chị sẽ rất vui. Thường xuyên mua nước ở tiệm chị chị cũng rất vui. Mang hai đứa nhóc đến chị cũng chào đón. Nhưng những việc khác thì không cần đâu."
Cô rất dịu dàng, ngay cả từ chối cũng không đành lòng nói nặng.
Bùi Thần là người thông minh, dù cô có nói nhẹ nhàng cậu cũng hiểu ý của cô, nhưng cậu cố chấp không muốn tin. Cậu chớp chớp mắt, giả ngốc hỏi: "Chị An Tưởng, chị không hài lòng với chỗ đó ạ?"
Nhìn cậu nhóc giả ngốc, An Tưởng cũng nói rõ ràng: "Trước kia khi tới nhà trẻ chị cũng từng gặp Bùi tiên sinh rồi. Bởi vì anh ấy còn quá trẻ, chị cũng không dám tin anh ấy lại lên chức cụ rồi."
Bùi Thần lỡ mất nhịp thở, đôi mắt chớp chớp. Cậu hoảng rồi!
"Em có thể giúp chị, đó là chuyện tốt. Nhưng cũng không cần phải giúp tới mức này." An Tưởng chậm rãi nói, "Về chỗ ở mới, chị sẽ tự nghĩ cách. Bây giờ Bùi Thần vẫn còn là học sinh, việc học là quan trọng nhất."
Bùi Thần cảm giác con tim mình tan nát, không biết nên trả lời cô như thế nào.
"Chị đi trước nhé!" An Tưởng đi tới kéo An Tử Mặc về bên người mình, vẫy vẫy tay, "Hẹn gặp lại."
"... Hẹn gặp lại." Nhìn bóng dáng nhỏ nhắn kia rời đi, Bùi Thần vô cùng buồn bã, ngồi héo rũ trên ghế nghỉ nửa ngày cũng không có hoàn hồn.
1
Đúng là mục đích của cậu không đơn giản chỉ là giúp đỡ An Tưởng.
Cô đã phát hiện mục đích của cậu, nhưng cô lại giữ lại mặt mũi cho cậu vì quan tâm cậu.
Bùi Thần cảm thấy áy náy, lấy ngón tay dài mạnh mẽ dứt tóc trên đầu mình.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!