Chương 24: (Vô Đề)

Edit + Beta: Minh An

"Cụ nói thật ạ? Cụ sẽ giúp cháu ạ?" Bùi Thần lại không nghi ngờ chút nào, vô cùng ngây thơ tin lời Bùi Dĩ Chu.

Bùi Dĩ Chu nhìn vậy thì thở dài. Thằng nhóc ngốc này sớm muộn cũng sẽ thua trên tay phụ nữ thôi.

"Ừ. Cháu giúp cụ hẹn riêng cô ấy, đến lúc đó đưa địa chỉ cho cụ."

"Được được được ạ!" Bùi Thần quá vui sướng gật đầu liên tục, nhưng cậu vẫn không yên tâm dặn thêm, "Nhưng cháu bảo với cô ấy là cụ là bạn của cháu, đến lúc đó cụ nhất định đừng để lộ sơ hở nha!"

Nếu mà An Tưởng biết Bùi Dĩ Chu là cụ của cậu thì kết quả đã rõ ràng rồi.

Bùi Dĩ Chu không kiên nhẫn phất tay.

Cậu nhóc ngây ngô cười, không dám tiếp tục làm mất thời gian quý giá của cụ nữa, nhảy nhót chạy ra khỏi phòng làm việc của Bùi Dĩ Chu.

Buổi chiều sau khi tan học, Bùi Thần lại đến trước tiệm trà sữa.

"Chị An Tưởng, cuối tuần chị có rảnh không?!"

Giọng nói của chàng trai khỏe khoắn vang to, trong mắt cậu không giấu nổi sự vui sướng.

"Cuối tuần?" An Tưởng nghiêng đầu suy nghĩ, "Chắc là chị sẽ đến chỗ người môi giới đi xem nhà."

"Không cần đi nữa đâu chị, em bàn xong với bạn em rồi." Bùi Thần vỗ ngực nói, "Cậu ấy muốn gặp mặt chị sau đó bàn bạc trực tiếp về việc bán nhà với chị."

An Tưởng sáng mắt lên: "Thật hả?"

"Thật!" Bùi Thần nói, "Nhưng cậu ấy muốn gặp riêng chị. Nếu chị không tiện có thể bảo em, em trông Tử Mặc giúp chị."

An Tưởng đang lo không biết gửi An Tử Mặc ở đâu, cậu nhóc nói vậy đã giúp cô giải quyết được nan đề rồi.

***

Chớp mắt đã tới cuối tuần.

Vì muốn để lại ấn tượng tốt cho đối phương, An Tưởng đặc biệt trang điểm nhẹ. Cô không dám ăn mặc quá xuề xòa, cũng không dám mặc quá nghiêm túc. Nghĩ lúc lâu, cuối cùng cô chọn một cái váy dài tới đầu gối kiểu dáng đơn giản.

[Bùi Thần: Chị ra cửa đi. Em ở dưới nhà chờ chị.]

Cô vừa mới chuẩn bị xong thì Bùi Thần đã gửi tin nhắn tới.

An Tưởng lấy túi xách, mang theo An Tử Mặc xuống tầng.

Ánh mặt trời tháng năm ấm áp chiếu lên thiếu niên đang đứng chờ dưới nhà. Cậu đội mũ lưỡi trai, mặc áo hoodie to rộng.

"Bùi Thần." An Tưởng đứng từ xa gọi cậu.

Bùi Thần nghe thấy quay đầu lại, bình tĩnh nhìn chăm chú cô một lát. Khuôn mặt điển trai của cậu phiếm hồng, lắp bắp khen: "Chị, hôm nay chị rất đẹp." Nói xong lại trộm ngắm cô thêm mấy cái nữa.

Bỗng nhiên An Tưởng cảm thấy có gì không đúng lắm, nhưng cô không quan tâm lắm, hỏi: "Bạn em định gặp chị ở đâu thế?"

"Không xa đâu chị. Ở quán cà phê dưới công ty bạn ấy. Trùng hợp cạnh đó có khu vui chơi, em có thể đưa Mặc Mặc vào chơi." Nói xong, bàn tay to của cậu xoa xoa đầu An Tử Mặc, "Thế nào, Mặc Mặc có muốn đi chơi cùng anh không?"

[Haizz, mình vẫn là muốn thằng nhóc này gọi mình là ba.]

[Thằng nhóc thối này cả ngày đều bày ra bộ mặc thối hoắc đúng là chẳng đáng yêu chút nào. Mà thôi, sớm muộn gì cũng là con mình, đành tha cho nó vậy.]

Ý nghĩ trong đầu Bùi Thần bị An Tử Mặc nghe thấy bằng hết. An Tử Mặc đẩy cái tay kia ra, bực bội.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!