Edit + Beta: Minh An
Sau khi mấy người Bùi Thần ăn cơm xong liền tạm biệt An Tưởng, nhanh chóng về nhà.
Vừa rồi ba người bọn họ ở đây quán trà sữa còn đang ầm ĩ, sau khi bọn họ rời đi, không khí nhanh chóng yên tĩnh trở lại. An Tưởng dọn bát đũa bẩn trên bàn xong dọn dẹp quán sạch sẽ.
Trăng treo trên bầu trời, bầu trời đêm trên thành phố nhộn nhịp vừa lạnh lẽo vừa cô đơn.
An Tưởng dọn mãi mới xong, cô cảm thấy khá mệt mỏi. Cô nắm nắm tay đấm vai mình. Ánh mắt nhìn xung quanh rồi thấy An Tử Mặc đang ngủ say trên ghế sô pha.
Chỉ có lúc ngủ thằng bé này mới có dáng vẻ của một đứa nhỏ ngây thơ.
An Tưởng ngồi xổm trước sô pha. Đầu ngón tay cô nhẹ vuốt qua cái trán của An Tử Mặc. Cậu nhóc không hề phát hiện, lông mi run run, hơi cọ cọ.
Thật đáng yêu.
Giống như một chú cún ngoan ngoãn vậy.
An Tưởng lập tức quên đi hết mệt mỏi. Cô hôn nhẹ cậu bé, sau đó phủ áo khoác của mình lên người cậu, nhẹ nhàng bế cơ thể nhỏ bé của cậu lên. Một tay cô bế cậu nhóc, một tay xách túi rời khỏi chung cư.
Gió đêm mát mẻ.
An Tử Mặc bị gió thổi tỉnh dậy.
Mắt cậu mơ màng vì buồn ngủ, đầu óc chưa được thanh tỉnh cho lắm.
Khuôn mặt của người phụ nữ gần trong gang tấc, đèn đường hắt vào chiếu lên gương mặt tinh xảo, lộ ra vài phần ấm áp.
Rất thơm.
Cái ôm của cô cũng rất dịu dàng.
"Mặc Mặc con tỉnh rồi hả?" Giọng An Tưởng ngọt ngào cất lên, nó không ngọt ngấy như đường hóa học mà dễ nghe và động lòng người.
"Chờ thêm chút rồi mẹ con mình ngồi taxi về nhà. Mặc Mặc có thể tiếp tục dựa vào vai mẹ ngủ nha!"
[Dáng vẻ ngủ của thằng bé thật sự rất đáng yêu!]
[Mẹ muốn cả đời ôm con!]
[Nhưng bụng đau quá, dì cả phiền thật đấy!!!]
An Tử Mặc ngơ ngác nhìn cô. Nghe tiếng lòng của cô liên tục truyền đến tai mình, cuối cùng đầu óc cậu cũng tỉnh táo.
Cậu... bị người phụ nữ xấu xa ôm!
"Thả tôi xuống dưới." Có lẽ do vừa mới tỉnh ngủ nên giọng nói của cậu nho nhỏ, rất đáng yêu, không chút uy hiếp nào.
An Tưởng nghĩ là cậu bé ngại, cô cười nhẹ, càng ôm chặt hơn: "Con sợ mẹ mệt sao?"
"......" Có quỷ mới sợ bà mệt. Đồ không có liêm sỉ!
An Tử Mặc trợn mắt nhịn xuống ý nghĩ trong lòng mình, giãy giụa muốn thoát khỏi vòng tay của An Tưởng.
Sức lực của An Tưởng lớn hơn An Tử Mặc rất nhiều, mặc cho cậu giãy giụa thế nào cô cũng đều không buông tay.
"Mặc Mặc con yên tâm, con vĩnh viễn là đứa nhỏ mà mẹ yêu nhất." Vẻ mặt An Tưởng nghiêm túc, "Từ mai mẹ chỉ đút cho mình con ăn cơm thôi."
Con cô chính là người thích tỏ vẻ lạnh lùng nhưng lại có trái tim làm bằng thủy tinh, rất dễ vỡ.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!