Chương 22: (Vô Đề)

Edit + Beta: Minh An

Kỹ thuật nấu nướng của An Tưởng đều do tự học mà thành.

Ba mẹ coi cô như không khí, cơm thì bữa có bữa không, hai ngày không cho ăn cũng là chuyện bình thường. Vì thế An Tưởng thường mượn một chút nguyên liệu nấu ăn cùng đồ làm bếp ở nhà bếp, ngày nào cũng nấu cơm để mình ăn, lâu rồi thành quen. Sau khi đón An Tử Mặc về sống với mình thì cô cũng học được thêm cách làm nhiều món khác nữa.

Cô nhanh nhẹn thái rau trên thớt, làm gia vị, chuẩn bị đâu vào đấy rồi bắt đầu nấu nướng.

"Chị An Tưởng cần em giúp không?"

Bùi Thần dựa người vào tường, nhẹ giọng hỏi.

An Tưởng lắc đầu: "Không cần đâu. Em trông mấy đứa nhỏ giúp chị là được rồi."

"Nhưng để một mình chị làm thì em ngượng lắm." Bùi Thần xắn tay áo lên, chủ động đi đến bên cạnh An Tưởng, "Không sao đâu, chị An Tưởng cứ thoải mái nhờ em, không cần coi em là người ngoài."

Cậu nhóc tỏ ra vô cùng thân thiết.

An Tưởng không khỏi cười ra tiếng, cô không từ chối nữa, tìm việc cho cậu làm: "Vậy em rửa sạch cà chua cùng dưa chuột giúp chị nhé!"

"Vâng ạ."

Bùi Thần mở vòi nước ra, bắt đầu rửa cà chua và dưa chuột.

Từ nhỏ đến lớn cậu chưa phải làm việc nhà bao giờ. Nếu cụ cậu mà thấy cảnh này không biết sẽ kinh ngạc như thế nào.

Bùi Thần chỉ lấy hai chữ "giúp đỡ" để làm cớ thôi, thật ra cậu có ý đồ riêng cả.

Không gian trong bếp nhỏ hẹp, chỉ động một chút thôi là hai người có thể chạm vào nhau.

Tiếng vòi nước ào ào, Bùi Thần ngâm ngón tay trong nước lạnh.

Cậu không chú ý rửa rau mà thường dừng ánh mắt trên mặt An Tưởng.

Khuôn mặt cô không phải là xinh đến mức xuất sắc nhưng nó lại đáng yêu và ưa nhìn.

Nước da cô trắng, đôi môi đỏ hồng, lông mi cong cong, rũ trước mắt làm cô càng trở nên hiền lành và xinh xắn hơn.

Cô cũng, cũng rất thơm.

Khuôn mặt của Bùi Thần dần dần đỏ lên.

Thỉnh thoảng mấy bạn nữ lớp cậu sẽ xịt nước hoa, thơm thì thơm thật nhưng mà quá gay mũi. Bùi Thần ghét mùi hương ấy nên mỗi lần gặp mấy bạn nữ thì đều tìm đường vòng để đi.

"Chị An Tưởng..."

"Hả?"

"Chị, chị ly hôn rồi hả?" Bùi Thần lấy hết can đảm, vô cùng cẩn thận hỏi vấn đề mình vẫn luôn muốn biết.

Được Bùi Thần hỏi, tốc độ thái đồ ăn của An Tưởng cũng không giảm. Cô thái đồ xong để vào trong đĩa, nói: "Không có."

Không có...

Khuôn mặt điển trai của Bùi Thần lập tức tái nhợt, cậu cảm thấy con đường phía trước tối tăm không có ánh sáng nào.

"Vậy sao chồng chị lại không giúp chị trông con vậy?" Bùi Thần biết thế giới của loài người có không ít thằng đàn ông đểu cáng, nhưng cậu không ngờ được An Tưởng cũng gặp phải loại người đó. Cô ấy quá tốt, cậu không hiểu được loại đàn ông nào có thể nhẫn tâm để cô ấy chịu khổ vất vả làm lụng bên ngoài. Nghĩ như vậy, cậu lại tức giận.

"Em hiểu lầm rồi. Chị không có chồng." Đến mặt của người đàn ông kia An Tưởng còn chưa nhìn thấy, mọc đâu ra một người chồng?

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!