Edit + Beta: Minh An
Cô muốn qua đó đỡ người ta một chút, nói thế nào thì đối phương cũng là người lớn tuổi rồi.
Trong lúc An Tưởng cắn môi khó xử thì cửa xe đã mở ra, một đôi chân dài từ trong xe bước tới.
Chân cẳng như này... Nhìn qua trông cũng không giống như người không đi được.
Đang lúc cô hoảng hốt thì người đàn ông bước từ ghế sau xuống, Bùi Nặc giơ hai tay bổ nhào vào ngực đối phương.
"Cụ ơi!" Cô bé nhỏ hưng phấn kêu lên, An Tưởng ngơ ngẩn nhìn anh nửa ngày không lấy lại được tinh thần.
Dưới ánh mặt trời ấm áp, người đàn ông đi giày da, dáng người cao lớn. Đầu ngón tay thon dài nhẹ đặt trên người Bùi Nặc, vẻ mặt anh lạnh lùng nhưng động tác lại dịu dàng.
Như cảm nhận được tầm mắt của An Tưởng, đối phương nâng mắt lên, ánh mắt hai người chạm nhau.
Nhìn đến gương mặt kia, trái tim An Tưởng đập chậm nửa nhịp.
Anh ấy quá đẹp trai. Khuôn mặt tinh tế góc cạnh. Cũng bởi vì quá đẹp nên trong ánh mắt lạnh lùng kia lại có một chút kiêu ngạo và xa cách.
"Cụ tới đón anh em mình rồi!" Bùi Nặc lôi kéo tay Bùi Dĩ Chu nhảy tới nhảy lui, ríu rít như một chú chim sẻ nhỏ.
Bùi Dĩ Chu không nói gì, hai mắt sáng quắc. Sâu thẳm trong đó chỉ có hình bóng của An Tưởng.
Cô dịu dàng đứng dưới ánh nắng, trong mắt anh, linh hồn của cô tỏa ra những tia sáng kì lạ.
Bùi Dĩ Chu bình tĩnh nhìn chăm chú An Tưởng, đột nhiên anh cảm thấy như cả thế giới của mình đã bị làm mờ đi, chỉ còn một mình An Tưởng rực rỡ tỏa sáng. Trong lúc nhất thời, anh không thể kiềm chế bản thân.
Trên đời này mỗi linh hồn đều có một dáng vẻ, một màu sắc khác nhau, linh hồn của những đứa trẻ thì trong sáng, mà người trưởng thành chịu áp lực của sinh hoạt thì linh hồn không còn ánh sáng nữa và nó cũng ảm đạm đi.
Nhưng linh hồn của cô lại trong sáng, lại còn là màu xanh lục rực rỡ, không nhiễm tạp chất, cứ như những viên ngọc phát sáng vậy!
Bùi Dĩ Chu nhớ kỹ màu sắc, dáng vẻ linh hồn của cô, càng nhớ hương vị của cô hơn.
Không ai mở miệng nói trước, không khí trở nên căng thẳng.
An Tưởng căng thẳng đến gần, ngẩng đầu lên nhìn Bùi Dĩ Chu, một lúc sau cô mới thật cẩn thận hỏi: "Xin hỏi... Anh là cụ của hai đứa nhỏ này sao?"
Cô mãi mới nặn ra được chữ "cụ" đó.
An Tưởng đứng gần vào mới phát hiện người đàn ông này vô cùng cao, gần 1m9. Một người cao chưa được 1 mét 65 như An Tưởng đứng trước mặt anh ta như một con búp bê nhỏ vậy.
Trên người của người đàn ông kia có mùi tuyết tùng.
Còn có...
Mũi cô động động, ngửi được mùi trà Ô Long cùng mùi hương hoa quả trong máu của anh ấy.
Rất dễ ngửi.
Cô nhìn chằm chằm cổ của anh, không nhịn được liếm liếm môi. Hai tai An Tưởng đỏ lên, cô cúi gằm đầu xuống.
Bùi Dĩ Chu chỉ nhìn thấy đỉnh đầu của An Tưởng, mùi hương từ trên người cô truyền đến làm Bùi Dĩ Chu không yên lòng, không hiểu sao anh cảm thấy rung động.
An Tưởng trông rất ngoan, giọng nói cô cũng nhẹ nhàng, nhìn qua trông cô khá là nhút nhát.
Bùi Dĩ Chu thu lại khí thế dọa người ngày thường của mình, nhẹ nhàng nói để không dọa An Tưởng: "Ừ, tôi là cụ của chúng nó." Anh nói tiếp, "Không phải cụ ruột."
1
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!