Edit + Beta: Minh An
Hôm nay An Tưởng rất bận.
Đột nhiên cửa tiệm cô nhận được rất nhiều đơn hàng, hơn nữa chúng còn cùng đến từ một địa điểm. May là khoảng cách không xa nên cô mang nước trái cây đến đó cũng không tốn quá nhiều thời gian.
An Tưởng ép xong nước trái cây rồi đóng gói đẹp, đặt vào trong túi. Sau đó cô xách túi ra cửa đổi giày.
"Mặc Mặc, mẹ đi ra ngoài một chút, tí nữa mẹ sẽ về. Con ngồi ngoan xem TV nha." Vì dỗ đứa nhỏ không nghe lời, An Tưởng còn cố ý thêm từ "nha" đáng yêu vào đằng sau.
Nhưng An Tử Mặc cũng không để ý, ngón tay cậu bấm liên tục vào điều khiển từ xa, hai mắt không dời khỏi màn hình TV.
An Tưởng biết con mình không phải đứa nhỏ nghịch ngợm thích làm bậy nên tạm yên tâm, xách túi nước trái cây vội vàng chạy tới Công ty Hoa Tinh.
Tòa nhà cao tầng sừng sững trước mắt An Tưởng có bốn chữ "Công ty Hoa Tinh" to đùng.
Cô từng nghe nói về sự tích huy hoàng của công ty này.
Chỉ trong thời gian ngắn, công ty này đã chiếm được vị trí đứng đầu trong nhiều ngành khác nhau. Công ty Hoa Tinh từ từ xâm nhập vào cuộc sống thường ngày, trở thành nhãn hiệu quốc dân mà người người nhà nhà đều biết.
Trên tin tức cũng không có quá nhiều tin tức cá nhân của ông chủ của công ty Hoa Tinh. Báo chí chỉ nói rằng người này vừa khác người vừa khiêm tốn.
Xách một túi nước trái cây to như này trên tay thì hơi nặng một chút.
An Tưởng cầm đi vào trong tòa nhà.
Công ty không cho phép người ngoài đi vào bên trong công ty. Cô đi đến chỗ lễ tân rồi dừng lại, đưa túi nước lên, nói: "Chào cô, đây là nước trái cây các cô gọi."
Tiền người ta đã trả trước rồi, An Tưởng đặt nước trái cây lên đang định rời đi thì cô gái ở lễ tân gọi cô lại.
"Cô có thể giúp chúng tôi mang nước lên phòng làm việc của chủ tịch ở tầng 40 không?" Cô gái lấy một ly nước trái cây ra, cười tủm tỉm hỏi An Tưởng.
An Tưởng ngơ ngác: "Chủ tịch?"
"Vâng." Đây là yêu cầu của cấp trên, cô gái ở lễ tân cũng cảm thấy lạ nhưng không dám nói nhiều.
"Làm phiền cô rồi ạ, cô có thể nói lý do với cô gái trông thang máy, cô ấy sẽ đưa cô lên tầng 40."
Vẻ mặt An Tưởng do dự, cuối cùng cô không tình nguyện xách túi nước trái cây lên đứng trước thang máy.
"Này cô gì ơi, không phải nhân viên công ty thì không được dùng thang máy đâu."
An Tưởng còn chưa kịp bước chân vào thang máy, thì đã bị chặn lại.
Hẳn vị này là nhân viên của công ty Hoa Tinh, cô ấy trang điểm rất tỉ mỉ, mùi máu hòa cùng mùi nước hoa nồng đậm, chắc là sẽ ăn ngon lắm.
"Là cô gái ở lễ tân bảo tôi lên tầng 40." An Tưởng nắm chặt túi, bình tĩnh giải thích.
Cô gái kia cười: "Tầng 40 là phòng làm việc của chủ tịch, cô càng không được đi lên."
"Nhưng mà..."
"Hay là như này, cô đưa đồ cho tôi, tôi giúp cô mang lên trên đó?"
2
An Tưởng cảm thấy cũng khá ổn, đi lên rồi đi xuống cũng tốn không ít thời gian, Tử Mặc còn đang ở nhà một mình, cô thật sự không yên tâm để cậu nhóc ở nhà một mình lâu như vậy.
"Vậy phiền cô rồi." An Tưởng đặt nước trái cây vào trong tay cô ấy, lịch sự cảm ơn rồi xoay người rời đi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!