Edit + Beta: Minh An
"Tiểu Thần?"
Trùng hợp là Bùi Thần vừa mới mất hồn mất vía đi vào công ty thì đụng mặt hai người cụ mới đi họp về của mình.
1
Cả người cậu nhóc héo héo, hai chữ "đau đớn" to đùng nằm trên mặt.
Hứa Xuyên chưa từng gặp qua cậu trong bộ dạng này, lập tức cười ra tiếng: "Cháu làm sao thế này? Chả lẽ lại bị thầy cô mắng?"
Bùi Thần lắc đầu, tủi thân nhìn Bùi Dĩ Chu.
"Làm nũng với nó cũng chẳng có tác dụng gì đâu." Hứa Xuyên khoác vai Bùi Thần, "Nói đi, không phải là cháu thất tình chứ?"
Bùi Thần nghẹn họng, sắc mặt cậu thay đổi ngay lập tức. Cậu buồn bã, uể oải theo hai cụ của mình vào công ty.
Bộ dáng này của cậu làm Hứa Xuyên cười to hơn nữa: "Tiểu Thần, cháu thất tình thật hả? Sao lại thất tình hay vậy? Chia sẻ với cụ chút đi được không?"
Hứa Xuyên cảm thấy hứng thú.
Bùi Thần chính là người ở thế hệ nhỏ nhất của Bùi gia. Từ sau khi ba mẹ mất đi thì cậu nhóc được Bùi Dĩ Chu chăm sóc và nuôi lớn. Đứa trẻ này lúc nào cũng mắt cao hơn đầu, tính tình cũng chẳng tốt, bình thường cũng rất hay bị Bùi Dĩ Chu mắng.
Tuổi này đúng là tuổi mấy đứa trẻ bắt đầu biết yêu đương, thư tình nhận được cũng không hề ít. Tuy vậy, ngày thường, ngoài việc đánh nhau, hút máu người linh tinh ra thì Bùi Thần chưa từng yêu đương với ai bao giờ.
Thế mà bây giờ thằng nhóc này lại thất tình. Đúng là thú vị.
Bùi Thần phồng má, không thèm để ý đến lời trêu chọc của Hứa Xuyên. Cậu đi lấy hai ly nước lạnh ra đặt lên bàn, thuận tay đưa danh thiếp cho cô gái đứng ở lễ tân, "Đây là đồ của quán trà sữa mới mở ở chung cư đối diện. Các cô nếm thử xem thế nào, nếu thấy ngon mỗi ngày gọi mấy cốc. Bây giờ cô chủ quán đó cũng không có việc gì bận, hằng ngày có lẽ có thể đi giao hàng được."
Tuy rằng hai người có duyên không phận, nhưng cậu vẫn muốn tiếp tục quan hệ với An Tưởng.
Bùi Thần từ từ thở dài, bước những bước loạng choạng vào trong.
Sau khi đi thang máy lên tầng cao nhất, bước vào phòng làm việc của Bùi Dĩ Chu, Bùi Thần đổ cả người xuống trên ghế sô pha bọc da.
Chân phải cậu vắt lên chỗ dựa lưng, chân trái vắt lên tay vịn, dáng nằm tỏ vẻ lười biếng, luộm thuộm, chẳng đẹp chút nào.
"Ngồi hẳn hoi."
Người đàn ông lạnh giọng ra lệnh, trong giọng nói ẩn chứa sự khó chịu.
Bùi Thần nhấc mí mắt lên, trong mắt cậu hiện lên hình ảnh Bùi Dĩ Chu đang cách đó không xa. Cậu không dám làm loạn nữa, từ từ ngồi dậy.
"Cháu mua cái gì đây?" Hứa Xuyên để ý tới túi trên tay cậu, lấy ngón tay kéo ra thì chạm phải cái gì đó lành lạnh.
Bùi Thần vô cùng thật thà nói: "Cháu mua nước trái cây cho các cụ ạ."
1
Hứa Xuyên không khỏi cười nói: "Cháu mua cho nó chẳng phải là lãng phí rồi?"
Cơ thể của Bùi Dĩ Chu khác biệt so với người khác từ khi mới sinh.
Anh không có vị giác cũng không có khứu giác, không cảm nhận được chua ngọt đắng cay, ăn món ăn nào cũng không cảm nhận được hương vị.
Chuyện này đã ảnh hưởng tới rất nhiều việc trong cuộc sống của Bùi Dĩ Chu.
Bởi vì vị giác không cảm nhận được hương vị nên từ nhỏ Bùi Dĩ Chu đã không khát máu, cũng không lộ ra răng nanh. Vì vậy khi còn nhỏ anh thường bị ngất do thiếu máu.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!