Edit + Beta: Minh An
Về đêm, đèn ở Giang Thành sáng lấp lánh, ánh đèn trên các tòa nhà cao tầng như làm sáng bừng cả thành phố.
An Tưởng không nghĩ hôm nay sẽ về muộn như vậy, bây giờ làm bữa tối thì cũng chẳng kịp. Cô sợ con mình bị đói, vì thế cô chọn một quán ăn rồi đưa An Tử Mặc vào.
Khung cảnh của quán này khá tốt, vừa lịch sự vừa sạch sẽ, chỉ là giá đắt quá làm người ta phải nhíu lưỡi. Nếu là trước kia, chắc chắn An Tưởng sẽ không nói hai lời đứng dậy chạy lấy người, chỉ là hiện tại....
Cô đưa mắt nhìn về phía An Tử Mặc, chịu đau chọn vài món đồ ăn. Sau khi gọi món xong thì phục vụ mang chén trà lên, cô nhấc chén trà chậm rãi thưởng thức hương vị của nó.
Có lẽ giờ là giờ cơm nên càng ngày càng có nhiều người đến quán.
Bàn bên cạnh là một nhà ba người, bạn nhỏ cũng tầm tuổi An Tử Mặc. Bạn nhỏ đó cười ngọt ngào nằm trong ngực mẹ mình làm nũng, khung cảnh vừa hạnh phúc vừa ấm áp.
An Tưởng không nhịn được mà hâm mộ người ta. Từ khi cô và An Tử Mặc ở chung với nhau đều chưa nói chuyện hẳn hoi với nhau lần nào. Bình thường toàn là cô tự lầm bầm lầu bầu. Con cô đã không thích nói chuyện lại còn ghét cô, có lẽ cả đời cô cũng không đợi được cậu nhóc làm nũng với mình.
"Mặc Mặc, con có muốn đi nhà trẻ không?" An Tưởng vứt nỗi buồn của mình ra sau đầu, dịu dàng nhìn An Tử Mặc đang ngồi đối diện.
Hai tay nhỏ của cậu bé đang ôm khuôn mặt, ánh đèn chiếu vào đôi mắt đen láy của cậu sáng lung linh, làm cho đôi mắt ấy ấm áp hơn một chút. Nhưng vẻ mặt cậu nhóc vẫn lạnh như cũ, cậu yên lặng nhìn cửa sổ bên ngoài không nói lời nào.
"Nhà trẻ có rất nhiều bạn cùng tuổi con, đi học thì con sẽ không buồn chán nữa. Nếu như con thích, mẹ có thể..."
Lời còn chưa dứt, người phục vụ bưng đồ ăn lên cắt ngang lời An Tưởng.
An Tưởng thở dài, chỉ có thể tạm dừng đề tài này lại.
"Mặc Mặc ăn cơm trước đi." An Tưởng cầm muỗng nhỏ đặt ở tay cậu, thấy cậu bắt đầu ăn mới từ từ cầm lấy chiếc đũa.
Hai người đang yên lặng dùng cơm, thì có bước chân từ xa truyền đến.
"An tiên sinh, mời đi bên này."
An?
Năm ngón tay An Tưởng nắm chặt, không dám ngẩng đầu nhìn lên.
Người đối diện chính là một người mà cô có chết cũng không thể quên được.
Vẻ mặt anh ta dịu dàng, vừa lịch sự vừa ấm áp y như trong ký ức của cô.
An Ngạn Trạch.
Anh họ của cô.
Tiếng người ồn ào xung quanh như biến mất. An Tưởng quên cả thở, nhìn chăm chú theo bóng người đang dần đi xa. Vẻ mặt cô hoảng hốt.
Trong bốn năm sống ở thân thể này, đây là lần đầu tiên An Tưởng thấy người trong gia tộc của mình. Rõ ràng ở cùng một thế giới, cùng một thành phố lại chưa cô lại chưa từng gặp họ lần nào. Hôm nay chính là lần đầu tiên.
Cô chưa từng nghĩ rằng mình sẽ gặp lại bọn họ.
Người kia tạm thời chưa phát hiện sự tồn tại của cô, đi theo người phục vụ rồi chậm rãi biến mất ở hành lang.
An Tưởng thu tầm mắt lại, nhìn bữa tối ngon miệng trước mắt lại không muốn ăn.
Cô buông chiếc đũa, dựa lưng vào ghế nhìn ra ngoài cửa sổ. Cửa kính phản chiếu khuôn mặt tái nhợt lại mệt mỏi. Trong khoảnh khắc đó, những ký ức vốn đã phủ bụi từ lâu lại hiện lên sống động trước mắt An Tưởng.
An gia là gia tộc lớn, An Tưởng có năm người anh họ lớn hơn mình. Trong đó có bốn người lấy việc đùa cợt, kinh bỉ, chế giễu cô làm niềm vui. An Ngạn Trạch chính là người duy nhất không làm như vậy, anh là người anh tốt nhất của cô.
Anh không bắt rắn dọa cô, cũng không dùng ngôn từ để làm nhục cô, cũng không ném bùn vào người cô.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!