Edit + Beta: Minh An
Nhưng An Tử Mặc đã bỏ ý định này rất nhanh. Bởi cậu muốn hoàn toàn rời khỏi An Tưởng cũng đâu có dễ dàng như vậy.
Đầu tiên cậu vẫn còn là một đứa nhỏ. Tiếp theo muốn kiếm tiền thì cậu cần phải có giấy chứng nhận thân phận cùng thẻ ngân hàng. Đương nhiên nếu có máy tính cùng tiền thì có thể làm được giấy chứng nhận thân phận. Như vậy bước đầu tiên cậu cần làm là kiếm tiền, sau khi kiếm tiền xong thì mới có giấy chứng nhận.
An Tử Mặc chết đứng.
Đột nhiên cậu cảm thấy con đường phía trước quá gian nan. Cậu buồn bã thở dài, nhắm mắt quyết định sau này sẽ nghĩ tiếp sau.
Hôm sau.
Tiệm trà sữa không bán trà sữa của An Tưởng chính thức khai trương. Cô không thể để một mình An Tử Mặc ở nhà, vì vậy cô cũng đưa cậu tới tiệm.
Tiệm trà sữa vừa khai trương, vị trí cửa tiệm lại cao, cũng chưa làm công tác tuyên truyền nên đương nhiên chưa có khách đến. Trong tiệm trà sữa trống không, An Tưởng cầm bút ngồi vẽ vẽ danh thiếp. Cô vẽ liên tục mấy tấm liền, trên mỗi tấm lại có một hình vẽ khác nhau.
Thật ra cô không vô dụng như mẹ cô đã từng nói.
Trong những ngày tháng bị giam lỏng ở phòng tối, An Tưởng tự học được một ít việc giết thời gian để đỡ chán. Vẽ tranh cũng là một việc học được ở khi đó. Bởi cô không được đào tạo vẽ bài bản nên An Tưởng cũng không vẽ quá chuyên nghiệp. Nhưng cô vẽ không xấu, ở trên mạng cũng có người khen đáng yêu, thỉnh thoảng cô cũng có thể nộp bản thảo kiếm tiền.
An Tưởng vẽ mấy chục tờ sau đó thấy mệt, buông bút ra vặn eo cho đỡ mỏi. Sau đó ánh mắt cô dừng bên người An Tử Mặc.
Cậu bé đang xem TV, mở kênh tài chính.
An Tưởng yên lặng không nói một lúc lâu. Đột nhiên cô cảm thấy mỗi ngày con cô mà ở đây với cô thì thằng bé cũng sẽ cảm thấy buồn chán. Chờ khi việc làm ăn của tiệm trà sữa tốt hơn chỉ sợ cô cũng sẽ bận rộn hơn, đến lúc đó cô không thể trông được cậu nhóc.
Vì thế... Cô có nên đưa con mình đi nhà trẻ không?
An Tưởng nghĩ vậy, nhưng lại sợ hãi. Với trí thông minh đó của con cô thì sẽ dễ bị bắt nạt.
Bà mẹ ngốc nghếch sầu nữa ngày, cầm giấy đến ngồi trên sô pha, "Con trai."
Ánh mắt An Tử Mặc liếc qua, vô cùng lạnh lùng.
"Mẹ dạy con viết chữ nha?" Cô cầm bút, sau đó bắt đầu viết một chữ "An" trên trang giấy, "Đây, đây là chữ "An", là họ của hai mẹ con mình."
"Chữ "Tử" rất đơn giản, còn "Mặc" hơi phức tạp một chút. Nó viết như này..." An Tưởng vừa viết xuống một chữ "hắc", sau đó đột nhiên cô dừng lại. Ngòi bút dừng nửa ngày trên tờ giấy chưa viết được bộ thủ*.
*Bé Mặc tên mà mama em ấy chỉ viết được chữ bên trên, không nhớ bộ bên dưới (Cảm ơn bạn Tinh Xán đã góp ý nha)
"Xì." An Tử Mặc khoanh tay trước ngực, cười ra tiếng, không cho An Tưởng chút mặt mũi nào.
Khuôn mặt An Tưởng đỏ bừng, "Mẹ, mẹ biết viết!" Sau đó cô còn vô cùng thật thà nói tiếp, "Chỉ là lâu không viết chữ nên mẹ mới quên thôi, thật ra mẹ biết viết!!"
Cô thật sự biết viết, nhưng rõ ràng ánh mắt kia của con cô là không tin.
Đang lúc nói chuyện thì chuông cửa vang lên.
An Tưởng ngó cổ qua, chẳng lẽ là có khách?!!
Nghĩ vậy, An Tưởng vui vẻ nhảy từ sô pha xuống, nhanh chóng chạy ra mở cửa.
"Chào các cậu! Hoan nghênh ghé thăm!"
Ngoài cửa là hai cậu học sinh chừng 15 – 16 tuổi, mặc đồng phục. Bạn học sinh đứng trước có dáng người rất cao, tầm 1 mét 8. Bạn hoc sinh đứng đằng sau trông cũng đẹp, làn da trắng sáng, đường nét gương mặt sắc sảo, ánh mắt có nét ngây ngô đặc trưng của tuổi mới lớn.
Bạn học sinh đứng trước nắm quai cặp sách, ngây người nhìn An Tưởng không chớp mắt.
"Chào chị. Chúng em muốn hỏi một chút về quán cà phê Meo..."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!