Chương 13: (Vô Đề)

Edit + Beta: Minh An

"Mặc Mặc, mẹ về rồi đây!"

An Tưởng thở hồng hộc chạy đến bên cạnh An Tử Mặc, lúc này cô mới chú ý tới người đàn ông xa lạ đứng bên cạnh cậu nhóc.

Nghĩ tới sự việc lần trước ở KFC, An Tưởng lập tức cảnh giác hẳn lên, kéo An Tử Mặc ra sau lưng mình bảo vệ.

"Cô là mẹ đứa nhỏ này sao?"

An Tưởng gật đầu, không nói một câu dư thừa.

Trợ lý tốt tính cười cười, "Vừa rồi bạn nhỏ này gặp bọn buôn người, may là gặp chúng tôi. Cô là người lớn trong nhà của cháu, tuyệt đối không thể lại để cháu bé một mình ở bên ngoài đi lung tung. Nếu không là cháu bé sẽ gặp nguy hiểm đó!" Trợ lý nói xong thì vội vàng bước nhanh đuổi theo Bùi Dĩ Chu.

An Tưởng nhìn bóng dáng người kia rời đi trố mắt một lúc lâu, lúc sau mới ý thức được vừa rồi anh ta nói gì.

Bọn buôn người?

An Tưởng không khỏi nhìn về đứa con đang im lặng không nói gì của mình.

An Tử Mặc chắp tay sau lưng, nghiêng đầu lệch khỏi tầm mắt của An Tưởng. Đôi mắt đen láy không biết đặt ở nơi nào, khuôn mặt non nớt tỏ vẻ chẳng quan tâm.

An Tưởng ngồi xổm trước mặt cậu, giữ bả vai gầy nhỏ kia, ánh mắt nghiêm túc: "Chú kia nói thật hả?"

Cậu không nói lời nào, nhìn như đang tức giận.

An Tưởng nhấp nhấp môi, buồn rầu gãi gãi má. Lần này cô nhận sai. Vốn dĩ cô tưởng ở trung tâm thương mại có bảo vệ thì sẽ an toàn hơn một ít. Huống chi cô mới chỉ rời đi một lát, không ngờ...

"Mặc Mặc, lần sau mẹ sẽ không bỏ lại con nữa đâu." An Tưởng lộ ra một nụ cười, "Mẹ hứa với con."

An Tử Mặc không tin nhất là mấy lời hứa như này, thậm chí cậu còn lười bố thí cho mẹ mình một ánh mắt. Cậu xoay người đi thẳng ra bên ngoài.

An Tưởng vội vàng đứng dậy đuổi theo, nắm chặt bàn tay nho nhỏ. Giây tiếp theo lại bị cậu bé rút ra. An Tưởng chưa từ bỏ ý định lại nắm lại, cứ lặp đi lặp lại, cuối cùng An Tử Mặc từ bỏ chống cự, tùy ý để cô dẫn đến trước tiệm trà sữa.

Tiệm trà sữa cô được bồi thường ở đối diện trung tâm thương mại tại một chung cư cũ. Nó ở tầng ba. Rõ ràng nó nằm trên một đoạn đường nhộn nhịp nhưng lại ở một vị trí không quá bắt mắt.

Cô dựa theo địa chỉ mà đến tầng ba, liếc mắt một cái thấy giấy dán ở cửa tiệm.

[Tiệm trà sữa.]

Ừm, trông cũng khá tốt.

An Tưởng nhập mật mã vào, cô vừa căng thẳng vừa kích động đẩy cửa ra.

Hệ thống đã sớm sắp xếp tất cả các giấy tờ cần thiết khi mở một cửa tiệm, tất cả tài liệu đều chuẩn bị đầy đủ hết. Chung cư cũng nho nhỏ, ở cửa sổ sát mặt đất đặt bốn cái bàn, vào cửa mở cửa ra chính là phòng bếp, cạnh đó là quầy thu ngân, vô cùng đẹp đẽ.

Cô khá hài lòng với bày trí của cửa hàng, nhưng tiệm trà sữa nằm ở nơi như thế này chắc cũng không có khách đến.

Cô tiến vào phòng bếp phía sau, đầu tiên mở cửa tủ lạnh, một tấm card nho nhỏ từ bên trong rơi ra.

[Xin chào ký chủ. Đồ cần thiết để chế biến trà sữa mỗi ngày đều tự động được cung cấp đổi mới, không cần cô phải mua sắm. Đồ dùng từ Cục Quản Lý Thời Không tự mình đưa tặng, chi phí mở cửa hàng cùng tiền mua vật dụng cần thiết đều do chúng tôi toàn bộ chi trả, tiền kiếm được thì toàn bộ là của ký chủ.]

Dưới tấm card còn viết: [Một lần nữa xin lỗi ký chủ vì những bất tiện chúng tôi đã gây ra cho cô.]

Việc đến nước này, đứa nhỏ cũng sinh rồi, một câu xin lỗi thì có tác dụng gì?

Nhưng phải công nhận bọn họ cũng chuẩn bị rất chu đáo.

An Tưởng đi xung quanh nơi này nhìn ngó. Phòng thuê ở nơi này một tháng có lẽ cũng tốn không ít tiền, tiền nguyên liệu nấu ăn cùng tiền thuê chỗ mở cửa tiệm, phí điện nước cũng không cần cô chi trả.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!