Chương 12: (Vô Đề)

Edit + Beta: Minh An

Rất nhanh đã đến cửa hàng bán quan tài, An Tưởng bế An Tử Mặc đi vào.

Sau mấy năm, cửa hàng bán quan tài này nhìn qua càng cũ nát hơn. An Tử Mặc không khỏi nghi ngờ rằng đây có phải là nơi bán giường hay không.

An Tưởng đẩy cửa đi vào, hai người giấy xiêu xiêu vẹo vẹo dựa cửa ngã ra hai bên. Trong căn phòng tối tăm, ông chủ ăn không ngồi rồi nằm yên trên ghế mây lật giấy xem báo.

"Quý khách muốn mua cái gì thì cứ xem tự nhiên, quan tài hũ tro cốt đều có."

An Tưởng nhìn xung quanh một vòng, "Ông chủ, có thể làm quan tài không? Tôi muốn quan tài trẻ em."

Quan tài trẻ em...

Ông chủ đang đọc báo ngẩng đầu, nhìn chằm chằm gương mặt An Tưởng hồi lâu. Cửa hàng bán quan tài mỗi ngày đều có nhiều khách tới tới lui lui, duy chỉ có khuôn mặt này là làm ông ấn tượng.

Chợt ông chú ý tới An Tử Mặc đứng cạnh.

"Dựa theo kích cỡ của bé làm cho nó một cái quan tài." An Tưởng đưa hình ảnh Peppa Pig cho ông chủ xem, "Tôi muốn có hình này nè, trông đáng yêu lắm."

Ông chủ: "......"

Cô gái này nghiêm túc?

"Giá cả như nào cũng được, về nguyên liệu thì ông hãy sử dụng những loại tốt nhất." Cơ thể con cô yếu ớt, bớt cái gì chứ không thể bớt tiền quan tài được.

Ông chủ cũng đã từng gặp qua nhiều sóng to gió lớn. Tuy rằng ông cảm thấy đầu óc An Tưởng có chút vấn đề nhưng gì có chuyện tiền dâng tới cửa lại không lấy? Đừng nói là Peppa Pig, dù là quan tài hình 7 viên ngọc rồng cũng có thể làm cho cô.

Đặt cọc xong, để lại địa chỉ, An Tưởng cả người thoải mái rời khỏi cửa hàng bán quan tài.

"Chờ mấy ngày nữa là quan tài làm xong rồi." An Tưởng vỗ vỗ cái đầu tròn xoe của An Tử Mặc, "Mặc Mặc không cần sốt ruột, lúc nào cũng có thể tới ngủ cùng mẹ."

Ai sốt ruột?

Ai muốn ngủ cùng bà?

Hai ngày gần đây năng lực chấp nhận của An Tử Mặc càng ngày càng lớn. Tuy rằng vẫn cảm thấy việc ngủ quan tài hơi dở hơi một chút nhưng rất nhanh chóng cũng chấp nhận hiện thực.

Chỉ là ngủ quan tài thôi mà, còn tốt hơn so với ngủ giường em bé.

Tiếp theo bọn họ sẽ đi đến trung tâm thương mại Tinh Thành.

Khu thời trang trẻ em ở tầng một. Ở cửa kính sát cửa sổ có đủ loại quần áo trẻ em màu sắc rực rỡ, kiểu dáng bắt mắt làm hoa mắt người xem.

Dưới đáy lòng của mỗi người phụ nữ sẽ đều yêu cái đẹp, An Tưởng cũng không ngoại lệ.

Cô hưng phấn kéo An Tử Mặc vào một cửa hàng, cầm quần nhỏ, đủ các loại áo khoác áo thun xuống.

"Mặc Mặc mặc thử xem xem." An Tưởng cầm quần áo, đôi mắt sáng long lanh nhìn cậu.

An Tử Mặc không động đậy.

Giữa mày cậu hơi hơi dựng thẳng lên, dường như cậu đang không muốn.

Rõ ràng, cậu bé không thích.

Ánh mắt đó của An Tử Mặc như là một gáo nước lạnh xối vào đầu An Tưởng, cô lập tức héo héo, môi lẩm bẩm, giọng nói hạ xuống: "Mặc Mặc không thích thì thôi mình không thử nữa." Cô không thích ép cậu nhóc làm việc mình không thích, tuy cô hơi buồn nhưng không cố ép cậu. So với bản thân vui vẻ thì con trai vui vẻ càng quan trọng hơn.

"Chào cô, giúp tôi chọn một số bộ phù hợp với kích cỡ của bé rồi mang ra cho tôi." An Tưởng thuận tiện chọn mấy đôi giày, túi lớn túi nhỏ chồng lên nhau.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!