Edit + Beta: Minh An
Ban đêm ở núi rất yên tĩnh, An Tưởng chìm vào giấc ngủ rất nhanh. Đang lúc cô ngủ ngon, một bàn tay nhẹ nhàng đặt lên vai cô. An Tưởng còn chưa tỉnh dậy, cô trở mình tiếp tục ngủ tiếp.
Động tác của người kia lớn hơn một chút. Cuối cùng tai An Tưởng truyền đến cảm giác tê rần. Thế mà anh lại gặm thẳng vào tai cô!
"Đừng loạn." An Tưởng mơ hồ phản đối hành động của anh, mơ màng đối diện với hai mắt cười như không cười của Bùi Dĩ Chu.
Trong lều chỉ có một chiếc đèn ngủ nhỏ truyền ra ánh sáng mờ mờ. Dưới ánh đèn mờ ấy, hai phần ba gương mặt Bùi Dĩ Chu ẩn trong bóng tối, chỉ lộ ra đôi mắt đen láy hút hồn người. An Tưởng lập tức tỉnh táo.
"Đi thôi."
"Đi đâu?" Cô vừa mới tỉnh ngủ, giọng còn khàn khàn.
An Tưởng từ từ bò ra khỏi túi ngủ. Ánh mắt cô di chuyển thì phát hiện vị trí chính giữa trống không. Cô lập tức căng thẳng, hỏi: "Mặc Mặc đâu rồi anh?"
"Đi với anh rồi em sẽ biết."
An Tưởng nhíu mày cầm điện thoại lên xem giờ thì phát hiện giờ đã là hai giờ rồi. Cô không hiểu đôi ba con này định làm cái quái gì. An Tưởng mặc thêm áo khoác vào, cùng Bùi Dĩ Chu ra khỏi lều.
Ban đêm, trong núi hơi lạnh một chút. Cơn gió lạnh thổi vào làm An Tưởng tỉnh ngủ hẳn. Bàn tay An Tưởng bị Bùi Dĩ Chu nắm chặt. Tuy rằng bóng cây rậm rạp che đi ánh trăng trên đầu, cản trở tầm nhìn nhưng An Tưởng không sợ. Vì cô tin Bùi Dĩ Chu sẽ nắm chặt lấy tay cô, không để cô bị ngã.
Đi qua đường mòn, xuyên qua rừng cây. Trước mắt An Tưởng là một đồi nhỏ. Có không ít người ở trên đó, có cả An Tử Mặc và mấy đứa Bùi Thần.
An Tưởng hơi bất ngờ: "Nửa đêm nửa hôm mà nhiều người tới chỗ này làm gì vậy?"
An Tử Mặc mặc một cái áo khoác thể thao, khuôn mặt trắng nõn bị gió thổi lạnh đến đỏ bừng cả lên. Cậu nhìn những ngôi sao sáng trên bầu trời, nói: "Dự báo thời tiết bảo hai rưỡi tối nay sẽ có mưa sao băng. Con đã nghiên cứu qua rồi, khả năng rất cao sẽ có mưa sao băng."
An Tưởng cảm thấy thú vị. Từ bé đến lớn cô đã xem mưa sao băng lần nào đâu? Vì thế cô không nói gì thêm, tìm chỗ đất trống sau đó ngồi xuống chờ.
Những người đang chờ mưa sao băng ở xung quanh đều vô cùng yên tĩnh. Chỉ có vài bạn nhỏ không chịu nổi nữa, dựa vào lòng ba mẹ mình ngủ thiếp đi. Bùi Nặc và Bùi Ngôn cũng rất buồn ngủ. Một trái một phải dựa vào người Bùi Thần, cái đầu cứ dịch dần dịch dần xuống, dường như có thể ngã xuống ngay lập tức vậy.
Đang lúc mọi thứ yên tĩnh thì có một ánh sáng chói lọi cắt ngang bầu trời đêm. Tất cả mọi người tỉnh táo ngay lập tức, thi nhau đứng dậy.
Từng ngôi sao băng màu bạc đua nhau rơi xuống, sau đó chúng lại chìm vào trong màn đêm. Cảnh đó rất đẹp, An Tưởng ngẩng đầu lên, không nhịn được mà nắm chặt lấy tay Bùi Dĩ Chu đứng cạnh mình.
"Nghe nói nếu ước điều ước gì với sao băng thì điều ước ấy sẽ trở thành sự thật."
Không biết Bùi Nặc tỉnh từ bao giờ, giọng cô bé ngọt ngào, kéo ống tay áo An Tử Mặc, "Ông ơi, ông mau ước với sao băng đi."
"Toàn mấy chuyện mê tín."
Bùi Nặc nhăn cái mũi nhỏ của mình: "Nhưng mà... Mấy năm trước cũng có người bảo câu chuyện về sự tồn tại quỷ hút máu chính là chuyện mê tín."
An Tử Mặc: "......"
Cậu bĩu môi. Cuối cùng cậu nhắm mắt lại, yên lặng ước trong lòng.
[Mong mẹ có thể nhớ lại mình thật nhanh. Nếu không được thì mình sẽ ước điều khác. Mong mẹ có thể mãi mãi sống bình an hạnh phúc.]
Ước xong, An Tử Mặc từ từ mở mắt ra.
Cậu có thể nghe thấy ước nguyện của những người xung quanh. Chúng đều là những ước nguyện giản dị.
[Mong mình có thể sớm nhớ lại mọi chuyện, cũng mong Mặc Mặc có thể khỏe mạnh trưởng thành, không phải đau lòng lần nào nữa.] Đây là điều ước của An Tưởng.
[Gia đình hạnh phúc.] Đây là của Bùi Dĩ Chu.
[Mong mình sẽ thi đỗ một trường đại học tốt, có thêm tiền tiêu vặt. Mưa sao băng, biết điều thì mi hãy hoàn thành nguyện vọng cho tao, mi đừng có không biết điều, nếu không tao sẽ quỳ xuống van mi ngay lập tức.] Đây là Bùi Thần.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!