Edit + Beta: Minh An
An Tử Mặc nắm chặt lon Coca trong tay, trong đầu bắt đầu phân tích ý nghĩa của câu [Thơm quá] và [Thèm ăn]. Dựa theo góc độ bình thường chắc hẳn đó không phải là thèm ăn đồ ăn mà đó là ham muốn chinh phục của đàn ông với phụ nữ.
Vì vậy có thể kết luận rằng người đàn ông này không phải thứ gì tốt đẹp!!
Biến thái!
Thích làm trò trước mặt người khác!
An Tử Mặc bỏ Coca xuống, dịch mông từ ghế lên, đứng trước mặt An Tưởng, vô cảm nhìn chằm chằm cô.
"Mặc Mặc ăn no rồi à?"
"Ừ." An Tử Mặc hung dữ liếc qua Hứa Xuyên một cái, chỉ thiếu viết chữ "ghét" lên mặt.
"Chúng ta về nhà thôi." An Tưởng thu dọn đồ đạc, không nói chuyện thêm với Hứa Xuyên, nắm tay An Tử Mặc ra khỏi chỗ đó.
Không khí đã trong lành trở lại, An Tưởng nhẹ nhàng thuê một chiếc taxi.
Cô nhẹ nhàng đặt cánh tay lên vai An Tử Mặc, nói: "Về sau nếu gặp lại những người như vậy, con nhớ phải gọi mẹ thật to đấy." Trong lòng An Tưởng vẫn còn sợ hãi, "Cái loại người như vậy tám phần là kẻ buôn trẻ em, rất nguy hiểm."
An Tử Mặc bĩu môi, ném cánh tay của An Tưởng ra, ngồi sát vào phía rìa tạo ra khoảng cách lớn với cô.
Nhìn con trai đang xa cách mình, An Tưởng cũng có chút mất mát. Nhưng cô cũng nhanh chóng hiểu ra, con trai không gần gũi với cô cũng là chuyện bình thường, rốt cuộc cô mới sinh cậu được vài ngày đã đưa cậu cho người khác nuôi, huống chi đầu óc cậu nhóc còn không tốt...
Nghĩ đến tình hình sức khỏe hiện tại của An Tử Mặc, An Tưởng vô cùng buồn bã.
Với bộ dáng này của cậu, muốn đi nhà trẻ cũng rất khó, không chừng còn có thể sẽ bị bắt nạt...
Trong lúc cô đang mải mê suy nghĩ, xe taxi dừng lại ở khu chung cư An Tưởng đang ở.
Ba năm qua đi, khu chung cư này ngày càng hoang vu, cỏ dại mọc thành từng đám, không có người xử lý nên cây cối mọc tùm lum trông vô cùng khủng khiếp. Phía sau khu chung cư có một đu quay vòng tròn vô cùng to lớn đứng sừng sững. Nhưng vì để hoang nên nhìn nó cũng không lãng mạn mà ngược lại còn có phần đáng sợ.
Hình ảnh trước mắt như cảnh trong bộ phim điện ảnh khủng bố, hai mắt An Tử Mặc từ từ mở to, không nhịn được mà há hốc mồm.
"Mặc Mặc chúng ta về đến nhà rồi. Sao con không đi tiếp vậy?"
Đây... là nhà?
Nhìn khu chung cư quỷ quái trước mắt, An Tử Mặc không thở nổi.
Cậu nhớ rõ ràng đời trước bọn họ sống ở đoạn đường nhộn nhịp nhất trong thành phố, sao cậu sống lại lại thay đổi nơi ở? Hiểu rồi, nhất định là người phụ nữ này không dùng cậu để kiếm tiền nên mới nghèo túng như vậy.
"Mặc Mặc?" An Tưởng thấy cậu vẫn đứng im, không khỏi đi qua hỏi, "Mặc Mặc đang muốn mẹ bế con đi sao?"
"......" Có quỷ mới muốn bà bế.
An Tử Mặc hít thật sâu một cái rồi mạnh mẽ vứt vô số tưởng tượng khủng bố kia ra khỏi đầu mình, theo sát An Tưởng đi vào khu chung cư này.
An Tưởng thấy được con trai đang sợ, vừa đi vừa nói: "Thật ra nhìn bề ngoài chẳng ra gì nhưng ở bên trong ở cũng khá tốt."
"......" Thật vậy sao? Cậu không tin.
"Con xem đằng sau còn có công viên trò chơi, nếu con thích thì buổi tối mẹ cũng có thể mang con đi chơi."
Càng đi vào sâu trong khu chung cư càng có thể thấy rõ toàn cảnh công viên trò chơi.
Trước cửa có một pho tượng con chó thật to, trải qua bao bão táp mưa sa, nó đã rơi mất lớp sơn bên ngoài, một con mắt cũng không biết rơi từ bao giờ. Pho tượng đó nở nụ cười vừa u ám vừa quỷ quyệt.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!