Chương 50: Bạn gái anh nói rằng cô ấy thích tôi

Tạ Ứng Chu nhìn cô gái với vẻ mặt chân thành trước mắt, vô cùng nghi ngờ những phán đoán trước đó của bản thân.

Nếu nói Cố Ninh Du đang diễn kịch, vậy diễn xuất của cô cũng quá đỉnh rồi.

Dù sao trước đây anh ta và cô cũng chưa từng tiếp xúc trực tiếp, tất cả ấn tượng về cô đều xuất phát từ suy đoán của chính anh ta, nhưng bây giờ anh ta cảm thấy dường như Cố Ninh Du cũng không xấu xa như mình tưởng tượng?

Tạ Ứng Chu gật gật đầu: "Chỉ mong cô có thể nói được làm được."

"Tôi thật sự không muốn làm người xấu."

Nói xong câu đó, Cố Ninh Du đột nhiên nhớ tới, lúc cô ở trước mặt Tạ Ứng Chu hình như không bị nội dung của cốt truyện khống chế, vừa rồi khi thừa nhận mình và Bùi Tư Viễn ở bên nhau là do cô tự biên tự diễn, chứ không phải là do nội dung cốt truyện làm ảnh hưởng.

Chẳng lẽ Tạ Ứng Châu mới là điểm đột phá đó?

Vậy thì ở trước mặt Tạ Ứng Chu, cô có thể nói ra những lời như "không thích Bùi Tư Viễn" được không?

Cố Ninh Du hắng giọng, thử thăm dò: "Tôi muốn nói thật ra…"

… Vẫn không được.

Lại bị cấm nói.

Tạ Ứng Chu nào biết nỗi khổ tâm của Cố Ninh Du, anh ta ghét nhất là người khác chỉ nói nửa chừng, cũng không muốn nhìn Cố Ninh Du thừa nước đục thả câu: "Thật ra cái gì?"

Đầu óc Cố Ninh Du nhanh chóng hoạt động, đột nhiên thông minh hẳn lên: "Kỳ thật tôi rất hâm mộ Giang Dao, tất cả mọi người rất thích cô ấy, anh cũng vậy, Bùi Tư Viễn cũng vậy…"

"Ai nói cho cô biết tôi thích Giang Dao?" Nghe Cố Ninh Du nói như vậy, trong lòng Tạ Ứng Chu cảm thấy bực bội vì có người nói ra tâm tư của mình, nhưng rất nhanh lực chú ý của anh ta đã bị nửa câu sau của cô hấp dẫn: "Không đúng, lời này của cô là có ý gì?"

Cố Ninh Du rất muốn giải thích, nhưng cô không nói nên lời, chỉ có thể nói theo ý anh ta: "Chính là ý trên mặt chữ."

Tạ Ứng Chu cười lạnh một tiếng: "Cô cũng biết Bùi Tư Viễn thích Giang Dao à, nếu như cô muốn nước ấm nấu ếch, thì tôi khuyên cô vẫn nên từ bỏ càng sớm càng tốt, cậu ấy không phải loại người dễ thay lòng đổi dạ đâu."

Cố Ninh Du vẫn giả ngu giả dại: "Tôi biết mà."

Tạ Ứng Chu nhíu nhíu mày, hỏi: "Cho nên ý của cô là cô đã nghĩ thông suốt, chuẩn bị từ bỏ?"

Không! Sai!

Chính! Là! Ý! Này!

Đây có phải là cảm giác khi nói chuyện với người thông minh không? Cô cảm động đến sắp khóc rồi đây này!

Có trời mới biết lúc này cô vui sướng cỡ nào, trong đầu cô đã điên cuồng gật đầu, nhưng trên thực tế, dưới sự khống chế của cốt truyện, cô không thể làm gì được.

"Không nói lời nào tức là thừa nhận đúng không?" Tạ Ứng Chu nhìn Cố Ninh Du vẫn cứ không nói lời nào, còn dùng một loại ánh mắt kỳ quái nhìn anh ta, trong lòng cảm giác có hơi không được tự nhiên, anh ta dời mắt đi, giọng nói cũng lộ ra vài phần mất tự nhiên: "Được rồi, tôi hiểu rồi. Không còn gì nữa, cô muốn đi đâu thì đi đi."

A! Tuyệt vời!

Tạ Ứng Chu và Bùi Tư Viễn có quan hệ tốt như vậy, chắc chắn anh ta sẽ kể lại cuộc trò chuyện này cho Bùi Tư Viễn nghe nhỉ?

Cô không còn si mê Bùi Tư Viễn nữa, đây không phải là kết quả mà Bùi Tư Viễn muốn thấy nhất sao? Sau khi anh biết, nhất định sẽ trực tiếp nói lời chia tay với cô!

Thật tốt quá, khỏi cần phải chờ một tháng nữa!

Tạ Ứng Chu quả thực chính là phúc tinh của cô, hạnh phúc của cô phải dựa vào anh ta!

Cố Ninh Du đứng lên, mặt tươi cười nói: "Ngài hội trưởng, vậy tôi đi trước đây, lần sau gặp!"

Nhìn bóng lưng rời đi của Cố Ninh Du, Tạ Ứng Chu như có điều suy nghĩ.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!