Một luồng gió lạnh âm u đến cực điểm xuyên qua căn phòng, trong khoảnh khắc dường như có ai đó đang khóc r*n r* bên tai, khiến người ta dựng tóc gáy, cứng đờ không thể cử động.
Trong sân, cảnh tượng thê thảm không nỡ nhìn, khắp nơi là dấu vết bị thiêu rụi, những vết máu vốn đã sớm khô cạn lúc này lại như vừa mới chảy ra, từ từ lan xuống, khắp nơi là máu đen thối rữa.
Giờ đã là 11 giờ tối thứ bảy, nếu thật sự thi thể của thiếu gia vẫn còn ở đây, thì nhất định phải được chôn cất trước 12 giờ đêm nay!
Lâm Minh hít sâu một hơi, nhớ lại hình bóng thiếu niên từng sáng như ngọc trong ký ức, ánh mắt hắn cuối cùng cũng kiên định. Hắn nhất định phải đi!
Hắn dẫn đầu cầm đèn pin đi vào, đám tùy tùng phía sau theo sát.
Tên hán tử độc nhãn căng chặt cơ thể, từ từ thở ra một hơi, cũng bước vào theo.
Lâm Minh đi qua khu đình viện hoang tàn, bốn bề yên tĩnh đến mức có thể nghe rõ tiếng th* d*c căng thẳng của họ.
Nếu trong hai ngày qua luôn vang lên tiếng đàn piano, vậy thì rất có thể thiếu gia ở trong thư phòng.
Thấy cánh cửa sổ quen thuộc mà lạ lẫm kia, Lâm Minh phân biệt được từ trong đống cháy đen kia, vội vã chạy lên lầu.
"Kẽo kẹt ——"
Mỗi bước chân dẫm xuống đều sền sệt, như thể đang giẫm lên hỗn hợp máu thịt, bước chân ngày càng nặng nề.
Thời gian cũng đang không ngừng trôi qua.
Cuối cùng, đám người Lâm Minh đã lên đến tầng hai.
Thẳng tiến đến thư phòng.
Tiếng bước chân vội vã khiến căn nhà tĩnh mịch nhiều năm bỗng thêm vài phần xao động.
Trước cửa thư phòng, Lâm Minh dừng lại. Cửa phòng đóng chặt, dưới khe cửa máu tươi vẫn đang không ngừng chảy ra.
"!" Lâm Minh kinh hãi, cố gắng mở cửa nhưng không thành.
Hắn tông cửa, cũng vô ích, cứ như đang đập vào tấm thép.
"Các người thử xem!" Lâm Minh sốt ruột ra lệnh cho mấy tùy tùng cùng nhau xông vào.
Những mảnh vụn từng bị lửa thiêu rơi rụng lả tả, nhưng cánh cửa vẫn không suy chuyển.
"Tránh ra!" Tên hán tử độc nhãn rút ra thanh đại khảm đao sau lưng. Ánh đao lạnh lẽo bức người, rõ ràng là đã từng lấy mạng không ít người.
Hắn lẩm bẩm vài câu, vận khí từ đan điền, vung đao chém mạnh vào cửa.
Tiếng chấn động vang dội còn hơn cả tiếng súng.
"Ping —— ping ——"
Tiếng đao bổ vào cửa vang vọng trong đêm yên tĩnh, khiến không ít người tỉnh giấc giữa mộng.
Theo những gì hắn biết, người này nhất định là con trời, chuyển thế đến nhân gian để hưởng phúc, tài hoa như vậy, nếu nói là Văn Khúc Tinh hạ phàm cũng không quá đáng.
Dù có trắc trở, cũng sẽ vượt qua bình an.
Cuối cùng tu được chính quả, quay về trời, khôi phục tiên vị.
Thế nhưng giờ lại rơi vào kết cục như thế này!
Kẻ hại hắn chắc chắn sẽ bị ác quỷ quấn thân, đời đời không được siêu sinh, con cháu đời sau bị trời phạt!
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!