Những hạt mưa rơi tí tách đọng trên mặt kính, Hà Diệp thức dậy sớm hơn đồng hồ báo thức năm phút.
Thành phố An có mưa khá nhiều, trung bình mỗi năm sẽ có hai ba ngày mưa liên tiếp, mọi người đã dần quen với việc này.
Cô ra ngoài đánh răng, bấy giờ mới phát hiện ba đã để ô cạnh bàn ăn cho cô.
"Hôm nay chúng ta đi xe buýt nhé con."
"Vâng."
Mười phút sau, Hà Diệp bước ra khỏi thang máy, mở chiếc ô màu xanh lam trên tay ra.
May mắn thay, trời chỉ mưa, không có gió nên không cần lo lắng về việc ướt giày và ống quần.
Bến xe buýt ở cửa phía đông, xuyên qua hàng rào sắt bên ngoài khu chung cư, Hà Diệp nhìn thấy sáu bảy bóng người đang đứng chờ ở bến, bốn người trong số họ là học sinh trường trung học số 2.
Thời tiết này chắc ít người đi xe đạp, hoặc sẽ đi xe buýt như cô, hoặc là người nhà lái xe đưa đón.
Ngay khi Hà Diệp bước ra khỏi khu chung cư, không ngoài ý muốn nhìn thấy Lục Tân cũng đang đứng ở đó, một bên vai mang cặp sách và một túi đựng ô ướt trên tay.
Ba học sinh còn lại đều là người lạ, có lẽ là bạn bè từ hai lớp khác.
Hà Diệp mỉm cười với Lục Tân, đứng cách anh vài bước.
Cô nhìn về hướng chiếc xe chạy tới nhưng mãi vẫn không nhìn thấy chiếc xe nào, Lục Tân cũng dần bước tới.
"Đi cùng nhau đi."
Lục Tân mở túi đựng ô, ra hiệu cho Hà Diệp cất ô của cô vào trong: "Cái này tiện hơn, để không vô ý va vào người khác trên xe."
Từ góc độ quan tâm đ ến những hành khách khác, Hà Diệp không có lý do gì để từ chối yêu cầu này, ngay khi cô đang chuẩn bị hành động, cô đột nhiên nhớ ra một vấn đề: "Không phải cậu vẫn đang chờ Châu Hướng Minh sao?"
Nếu đưa ô cho anh, sau này hai người không đi chung chuyến thì phiền phức lắm.
Hà Diệp sẽ không bao giờ đi cùng anh để đợi anh chàng thích đến muộn đó đâu.
Lục Tân mỉm cười: "Hôm nay chú Châu lái xe đưa cậu ấy đi."
Bấy giờ Hà Diệp mới cảm thấy nhẹ nhõm hơn: "Vậy thì cảm ơn."
Lục Tân không nói gì, sau khi đặt ô vào trong, cô giúp anh thu dọn chiếc túi rồi nhìn về phía trước.
Xe buýt đến rồi.
Đối với tuyến đường trong trung tâm thành phố, bến xuất phát cách đây rất xa, trên xe đã không còn chỗ ngồi, chỉ còn chỗ đứng bên cạnh tài xế.
Hà Diệp cảm thấy vô cùng áp lực.
Lục Tân: "Đi theo tôi."
Hà Diệp gật đầu.
Khi xe buýt dừng lại, Lục Tân liếc nhìn Hà Diệp, bước lên xe trước tiên để Hà Diệp theo sát phía sau.
Cách trường học chỉ có một trạm dừng, gần trạm dừng đó không có bệnh viện hay tòa nhà văn phòng nào, dự kiến sẽ không có quá nhiều người xuống xe.
Để không trì hoãn việc xuống xe, Lục Tân định lách qua những hành khách ở giữa và đứng ở cửa sau.
Nhờ có sự giúp đỡ của anh mở đường phía trước, Hà Diệp cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều, cô chỉ cần đi theo anh, tiến lên từng bước.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!