Chương 41: Kỳ thi giữa kỳ

Trước giờ học, Ha Giyeon đã nhờ quản gia mang hết túi đồ đến nhà Choi Mujin.

Cô quản gia có vẻ bối rối khi thấy cậu trả lại quà đã nhận, nhưng cô không hỏi.

Và đúng như dự đoán, sau khi tan học, Choi Mujin bắt đầu gọi. Điện thoại reo liên hồi, và Ha Giyeon, người đã lờ nó đi suốt, cuối cùng cũng rút điện thoại ra khi đến trước quán cà phê. Cậu có thể tắt máy trong khi làm việc, nhưng cậu lo Mujin có thể chặn trước nhà lúc nửa đêm.

'Vẫn còn khoảng hai mươi phút nữa...'

Ha Giyeon đi vào con hẻm phía sau quán cà phê và trả lời điện thoại. Sau vài giây im lặng, một giọng nói bất mãn vang lên.

— "Này, cái quái gì thế?"

"Anh nói gì vậy?"

Giả vờ không biết, Ha Giyeon trả lời, và Mujin lẩm bẩm trong cơn bực tức.

— "Sao đồ của cậu lại ở nhà tôi?"

"Anh là người mua chúng. Chúng không phải của tôi."

— "Đồ khốn ... tôi mua cho cậu, nên chúng là của cậu. Cậu không đến lấy à?"

"... Tôi không nghĩ tôi có lý do gì để nhận chúng từ anh cả. Chúng đắt tiền và làm tôi thấy không thoải mái."

Mujin cười khẩy, như thể không tin vào những gì mình đang nghe. Đứa trẻ từng nhảy cẫng lên vì sung sướng chỉ vì một viên bi giờ lại nghi ngờ những thứ anh đưa cho nó. Và giờ cậu ta lại nói rằng nó khiến cậu thấy không thoải mái?

Ha Dohoon, thằng khốn đó—nó đã cho em trai mình thứ đồ rẻ tiền nào vậy?

— "Cậu cần lý do sao? Cứ nhận lấy như thường lệ. Cậu thích vậy mà."

Kiểu trẻ con sẽ cười như một thằng ngốc bất kể được tặng gì.

Hồi nhỏ, anh sẽ đưa cho Giyeon một viên bi nằm rải rác khắp sân chơi, và Giyeon sẽ cười rạng rỡ như thể được trao một báu vật. Viên bi đó chắc vẫn được cất giấu đâu đó trong phòng cậu.

Bởi vì Ha Giyeon là kiểu người như vậy. Kể cả đó có là một viên bi rẻ tiền, nếu một trong những người hyung của cậu ấy tặng nó cho cậu, cậu ấy sẽ coi nó như một viên ngọc quý và trân trọng nó.

"......"

Nhưng Choi Mujin không biết.

Viên bi đó đã vỡ tan và bị vứt đi từ lâu—giống như sự kiên nhẫn của Ha Giyeon, đã vỡ tan như thủy tinh vỡ.

Choi Mujin đã vứt những túi mua sắm vào phòng Ha Giyeon mà không nói một lời và thậm chí còn nói với Ha Dohoon rằng có người đã đánh cậu ta. Vì chuyện đó, Dohoon đã xông vào phòng Giyeon và cố gắng siết cổ cậu.

Giyeon không oán giận Mujin, nhưng cậu không thể cứ thế bỏ qua như trước.

"Tôi không cần chúng. Lấy lại đi."

— "... Cái gì?"

"Tôi không cần chúng. Trả lại hoặc đưa cho người khác."

"Cứ làm bất cứ điều gì anh muốn."

Giọng điệu lạnh lùng của Giyeon khiến Mujin thực sự bất ngờ.

— "Cậu nghiêm túc đấy à? Cậu định vứt bỏ thứ tôi tặng thật à?"

"Tôi đâu có nói là vứt bỏ... Dù sao thì nó cũng không phải của tôi, anh muốn làm gì thì làm."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!