Chương 1: Hối tiếc và Trở lại

Người tôi thầm thích đã hoàn toàn, hoàn toàn từ chối tôi.

Từng người, từng người một.

Mà rốt cuộc "thầm thích" là gì? Đó là một mối tình đơn phương – tình yêu nảy nở giữa khoảng trống của người với người.

Còn tất cả những người tôi thích thì sao? Tất cả họ có một điểm chung.

Họ đều là bạn của anh tôi.

Anh trai tôi là kiểu người trông như bước ra từ phim truyền hình – hay có thể là một nhóm nhạc thần tượng. Anh ấy có ngoại hình, trí tuệ và tài năng bẩm sinh khiến người ta ghen tị. Thật không đùa, ngay cả bố mẹ tôi cũng thản nhiên hỏi anh ấy có từng nghĩ đến việc trở thành diễn viên không.

Anh ấy thuộc tuýp người chẳng cần cố gắng gì cả. Anh ấy học giỏi xuất sắc, chơi thể thao xuất sắc, vẽ vời như dân chuyên nghiệp, chơi nhạc cụ như thể trời sinh đã có. Anh ấy chỉ cần học một lần đã thành thạo ngay, thậm chí còn hơn cả nhựng người học nhiều năm trời.

…Không phải tôi đang tâng bốc anh ấy.

Vấn đề là, vì lý do nào đó – có lẽ là giống nhau thì sẽ thu hút nhau – anh ấy có những người bạn rất nóng bỏng. Anh ấy thường dẫn những chàng trai đẹp trai, như người mẫu về nhà mà không báo trước. Tôi vẫn nhớ lần đầu tiên anh ấy dẫn hai người bạn về nhà sau khi bắt đầu học tiểu học. Tôi sốc đến mức tưởng như não mình bị chập mạch.

"Cậu là em của Dohoon à?"

"Dễ thương đấy."

"Trông cậu chẳng giống anh ta chút nào."

Họ nhìn chằm chằm vào tôi. Tôi chỉ đứng đó, miệng há hốc như một thằng ngốc.

Họ có đang…cố gắng ra mắt với tư cách là một nhóm nhạc thần tượng hay gì đó không?

Tôi bàng hoàng đến nỗi đứng trân cả buổi. Chỉ khi họ đi rồi tôi mới trở về thực tại.

Đó là khoảng khắc tôi nhận ra.

Tôi là kẻ cực kỳ mê mẩn những người đẹp.

Nhưng công bằng mà nói, vấn đề không chỉ nằm ở ngoại hình. Đúng là ban đầu tôi bị thu hút bởi vẻ ngoài của họ, nhưng không chỉ có vậy. Điều thực sự khiến tôi ấn tượng là những việc họ làm – cách họ đối xử với tôi.

Chính anh trai tôi, Ha Dohoon, đã kéo tôi ra thế giới bên ngoài khi tôi không thể hòa nhập với những đứa trẻ cùng trang lứa. Chính bạn anh ấy, Kwon Jongseok, đã đỡ tôi dậy khi tôi ngã và lau nước mắt cho tôi. Và chính Choi Mujin đã cứu tôi khi tôi sắp bị bắt nạt.

Anh Jongseok, với nụ cười dịu dàng và bàn tay ấm áp. Anh Mujin, người tỏ ra cứng rắn và nói năng cộc cằn nhưng lại âm thầm quan tâm đến tôi. Và dĩ nhiên anh trai tôi – người tôi ngưỡng mộ nhất trên đời.

Giống như một chú vịt con theo chân mẹ, tôi đi theo họ khắp mọi nơi.

Dohoon, em trai cậu lại đến rồi."

"Ugh! Thật là phiền phức."

"Kệ đi. Nó vui."

Họ nghĩ tôi thật phiền phức, lúc nào cũng chạy theo họ, năn nỉ được chơi cùng.

Ý tôi là, tôi hiểu. Họ hơn tôi hai tuổi. Chơi với một đứa trẻ bám dính như vậy thì chẳng thú vị gì.

Cuối cùng, họ bắt đầu tránh tôi – lẫn tránh, bỏ mặc. Nhưng rồi có điều gì đó thay đổi. Họ quyết định chơi theo… cách của họ.

Bọn họ bắt đầu chơi khăm.

Thậm chí còn không giấu việc đó.

Giống như bắt tôi làm người tìm kiếm trong trò chơi trốn tìm rồi bỏ về nhà vậy. Hoặc dùng súng nước xịt vào tôi trông như thể tôi vừa tè ra quần, rồi đi khoe với cả xóm. Hoặc chôn đồ dưới cát rồi giả vờ làm mất để tôi đào bới tìm lại.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!