Chương 40: Không Ngờ Anh Lại Xấu Hổ

"Cạch."

Cửa bị mở ra.

Khoảnh khắc nhìn thấy người kia, Kiều Tri Niệm chợt thấy tim đập mạnh và loạn nhịp, người đàn ông cao ráo đứng trước cửa sổ nghe tiếng cửa mở thì quay đầu lại.

Căn phòng rộng lớn bị lấp đầy bởi màu đỏ của những cánh hoa hồng, anh mặc âu phục màu xám đậm, đứng trong biển hoa hồng giống như chàng hoàng tử bước ra từ truyện cổ tích, đôi mắt đen sâu thẳm nhìn thẳng vào người đang ngẩn ngơ nào đó.

Khoảnh khắc hai người đứng nhìn nhau trong nắng sớm này đã trở thành hồi ức của họ nhiều năm về sau.

Người đàn ông vai rộng eo thon, dáng người đĩnh đạc, âu phục kiểu dáng gọn gàng mặc trên người càng tôn lên vóc dáng hoàn hảo của anh.

Đường nét khuôn mặt vốn sắc sảo lúc này trở nên mềm mại, ánh mắt chân thành hơn cả vẻ đẹp của hoa hồng.

Sau lưng Tần Dập là bầu trời xanh thẳm, ánh mắt của anh chiếu thẳng vào khuôn mặt cô, từng bước, từng bước tới gần.

Người con gái mặc váy trắng thướt tha lúc này đang nắm chặt tay run rẩy trước ngực.

"Niệm Niệm."

Giọng nói của người đàn ông dịu dàng như một bình rượu đầy, đậm đà và dai dẳng.

Cô gái nhỏ hoảng hốt, vừa căng thẳng vừa mong chờ chuyện sắp xảy ra tiếp theo.

Tần Dập chăm chú nhìn cô, xòe tay trái đang nắm chặt ra, nơi đó đã đổ một lớp mồ hôi.

Từ sau năm mười ba tuổi, anh đã không biết căng thẳng là gì, vậy mà từ sáng đến giờ cứ tập đi tập lại cảnh này trong lòng không biết bao nhiêu lần.

Đến cuối cùng đành dứt khoát mặc kệ, tùy tâm mà làm.

Tần Dập cầm một chiếc hộp nhỏ bằng nhung trong lòng bàn tay, bật mở , lấy từ một chiếc nhẫn tinh xảo ánh màu hồng nhạt từ bên trong ra.

Thế nhưng ánh lấp yeutruyen. net lánh hồng nhạt ấy lại không sáng bằng một góc trong mắt cô lúc này.

Người đàn ông quỳ một gối xuống đất, tay phải cầm nhẫn đột nhiên ngừng giữa không trung, lời thoại đã lặp lại vô số lần lúc này giờ đây đang mắc ở cổ họng.

Kiều Tri Niệm thấy tai của Tần Dập đỏ lên.

Không ngờ anh lại xấu hổ!

May là bên cạnh hai người không có ai, Kiều Tri Niệm tin là dáng vẻ này của Tần Dập chắc chắn chỉ có mình cô nhìn thấy mà thôi.

Yết hầu của người đàn ông trượt lên trượt xuống mấy lần, trong ánh mắt lộ ra chút bối rối, tất cả những chi tiết này đều bị cô gái trước mắt nhìn thấy.

Người đã từng xông qua mưa bom bão đạn cuối cùng cũng tiếp tục động tác đưa tay phải lên.

Hộp nhung trong tay trái bị anh ném qua một bên, anh nắm lấy bàn tay mềm mại của Kiều Tri Niệm.

Cô gái cảm nhận được mồ hôi trong lòng bàn tay của Tần Dập, cảm xúc vừa rồi lại trào lên.

"Cưới anh nhé?" Người đàn ông mở miệng.

Câu nói này giống như lời thôi miên, khiến cô ngờ nghệch gật đầu.

Sau đó chiếc nhẫn kim cương màu hồng nhạt từ trong bàn tay thô ráp chậm rãi đeo vào ngón tay thon dài như ngọc của Kiều Tri Niệm.

Kích cỡ của chiếc nhẫn là do Tần Dập đo lúc cô ngủ nên đeo rất vừa vặn.

Làn da trắng của Kiều Tri Niệm giờ lại có thêm một điểm hồng nhạt nổi bật trông lại càng thêm xinh đẹp.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!