Kiều Tri Niệm được Tần Dập dỗ dành lên lầu.
Vẫn chưa tới giờ Hoắc Tri Hành tan làm về, trong phòng khách rộng lớn đẹp đẽ giờ chỉ còn lại ba người, Tần Dập ngồi trên ghế sô pha, đối diện là hai vợ chồng nhà họ Hoắc với vẻ mặt nghiêm túc.
Người đàn ông cụp mắt chăm chú nhìn tách trà đang bốc hơi nóng trên bàn, đầu lưỡi từ từ lướt qua vùng má trong rồi đi đến môi.
"Ông Hoắc, bà Hoắc, tôi phải về Thái Lan."
Anh dùng ngón cái và ngón trỏ vân vê tách trà, đầu ngón tay từ từ xoay tròn tách trà trên mặt bàn.
"Tôi muốn dẫn Niệm Niệm đi."
"Không được!" Hoắc Chính Kỳ từ chối thẳng thừng: "Ranh giới cuối cùng của chúng tôi là cho anh đến thăm Niệm Niệm, còn việc anh muốn dẫn con bé đi thì tuyệt đối không được!"
Động tác tay của Tần Dập ngừng lại, anh nâng mí mắt lên.
"Ông Hoắc, trong lòng ông hiểu rõ, cô ấy cần tôi, đứa bé cũng cần bố."
Người đàn ông trung niên trầm ổn bất ngờ bật dậy, ánh mắt sắc bén như dao nhìn vào anh: "Vậy anh muốn đưa con bé đi đâu, đến cái chỗ mưa bom bão đạn kia à?"
Tần Dập thả tách trà xuống, mày nhíu lại, bắt đầu ngồi ngay ngắn.
"Tôi cũng nói rõ, tôi sẽ không rời khỏi cái giới đó, cũng không thể rời khỏi.
Cho dù tôi có thể hoàn toàn rút lui thì cũng không thể bỏ mặc những người anh em đã theo mình vào sinh ra tử." Anh mạnh mẽ nói từng lời: "Nhưng tôi là đàn ông, quyết sẽ không để người phụ nữ của mình phải mạo hiểm.
Cho dù có phải liều cả cái mạng, tôi cũng sẽ bảo vệ cho mẹ con cô ấy."
Kiều Uyển Ninh giữ lấy chồng mình đang định nói tiếp, trong lòng bà cũng đã có tính toán.
Xe của Hoắc Tri Hành dừng trước cửa lớn, một tay anh đặt trên vô lăng, tay kia kẹp điếu thuốc lá, không ngừng suy nghĩ lát nữa nên nói với em gái thế nào.
Bảy rưỡi tối, Hoắc Tri Hành cảm thấy có lẽ Tần Dập đã rời đi rồi, anh dập tắt điếu thuốc, lái xe vào ga ra.
Tuy nhiên, Hoắc Tri Hành không ngờ vừa bước vào phòng khách lại thấy ba người đang ngồi đối diện nhau trên sô pha.
Sự xuất hiện của anh cũng không thay đổi được gì, bầu không khí xung quanh vô cùng căng thẳng.
Mấy ngày nay, người của Hoắc Tri Hành vẫn luôn lần theo dấu vết của Nok, thế nên anh cũng đoán được đại khái mục đích của Tần Dập.
Hoắc Tri Hành không nói gì, anh sải bước đi thẳng lên phòng của Kiều Tri Niệm trên tầng ba.
Lúc tiếng gõ cửa vang lên, Kiều Tri Niệm đang lo lắng chuyện dưới tầng nên vừa nghe đã lập tức chạy ra mở cửa.
Cô nhìn thấy anh trai mặc âu phục ngay ngắn đang đứng ở ngoài.
"Niệm Niệm, anh có chuyện muốn nói với em."
Hoắc Tri Hành lớn hơn Kiều Tri Niệm chín tuổi, thế nên anh vẫn luôn cưng chiều cô như trẻ con, đây là lần đầu tiên anh dùng giọng điệu trịnh trọng như vậy để nói chuyện với Kiều Tri Niệm.
"Anh nói đi ạ."
Kiều Tri Niệm căng thẳng, bất giác ngồi thẳng người, hai mắt mở to, khuôn mặt nhỏ nhắn nghiêm túc giống như học sinh đang chờ giáo viên dạy dỗ.
Hoắc Tri Hành bị dáng vẻ của cô chọc cười, sau khi ngồi lên bệ cửa sổ, anh kéo tay của cô qua an ủi: "Đừng lo lắng thế, chỉ là muốn tâm sự với em thôi."
Anh nhéo nhéo bàn tay nhỏ bé của cô gái, độ cong nơi khóe miệng dần hạ xuống, nghiêm túc nói: "Không cần anh nói, chắc em cũng biết rõ nhà họ Tần ra sao, Tần Dập là kẻ như thế nào đúng không?"
"Nếu em đến với anh ta, tình cảm của hai người sẽ không giống những kẻ bình thường chỉ cần thích là được.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!