Chương 12: Cả Cô Và Người Trước Mặt Đều Cần Giải Toả

Tống Hoài Cẩn đấm mạnh vào tường, bàn tay vang lên tiếng xương bị gãy.

Anh suy sụp buông thõng tay, máu nương theo theo khe hở ngón tay nhỏ xuống sàn nhà màu xám.

"Chú điên rồi à! Chuyện này không liên quan gì đến chú, nếu muốn thì giết thằng chó kia đi!"

Lục Duy vội vàng tiến lên nhìn bàn tay đầm đìa máu, sau đó gọi bác sĩ đến băng bó lại cho anh.

Cả Tống Hoài Cẩn và Lục Duy đều hiểu, Tần Dập không muốn nhìn thấy cảnh anh em của mình chết thêm một lần nào nữa.

"Chú ngủ một lát đi, có được không?"

Lục Duy không để ý có người bên cạnh, đỡ lấy tay Tống Hoài Cẩn.

"Đợi anh hai tỉnh lại rồi nói."

"Chờ chú ấy tỉnh lại thì chú đã mệt chết rồi!" Cô gái nhỏ gào lên, kéo anh vào phòng rồi đóng sầm cửa lại.

"Duy Duy, bên ngoài có người."

"Cháu không quan tâm.

Ai thích nhìn thì nhìn, cháu cũng chẳng phải xấu hổ không nhìn mặt người ta được."

Lục Duy đẩy Tống Hoài Cẩn lên giường, xoay người kéo tấm chăn bên dưới ra.

Bởi vì cô cúi xuống nên người đàn ông liếc mắt đã thấy cảnh xuân bên trong chiếc áo sơ mi cổ thấp, lửa nóng dục vọng ở giữa háng đột nhiên bùng cháy.

Lục Duy vừa kéo tấm chăn ra thì đã bị anh kéo vào lòng rồi đè xuống.

Vật cương cứng ở bụng dưới Tống Hoài Cẩn chọc vào bụng cô, cách một lớp quần áo vẫn có thể cảm nhận được sức nóng của nó.

Lục Duy dâng hiến đôi môi mình, sự nghênh đón của cô gái làm cho dục vọng trong anh phát nổ.

Chỉ vài động tác, hai người đã cởi sạch quần áo, để da thịt trần trụi quấn lấy nhau trên giường.

Người đàn ông áp xuống cắn mút bầu ngực trắng nõn của cô gái, bàn tay lần mò xuống phía dưới xoa nắn âm đế nhô lên khiến Lục Duy liên tục thở gấp.

Đến khi có một dòng nước chảy ra khỏi cửa huyệt của cô gái, Tống Hoài Cẩn lập tức đỡ cây gậy đang cương đến trướng đau của mình, không tốn chút sức nào đút thẳng vào hoa huyệt ẩm ướt.

"A!"

Cô gái dưới thân bật ra tiếng rên rỉ.

Tống Hoài Cẩn trấn tĩnh bản thân lại, bắt đầu động tác ra ra vào vào.

Lục Duy cố gắng mở rộng chân nghênh đón sự va chạm thô bạo của anh.

Cả cô và người trước mắt đều cần giải toả.

Động tác mỗi lúc một sâu, mỗi lúc một nhanh, Lục Duy không chịu nổi liên tục rên lên.

Cô muốn đẩy cơ thể Tống Hoài Cẩn ra rồi bỏ trốn, nhưng người đàn ông sao có thể cho cô cơ hội đó.

Cánh tay mạnh mẽ giữ chặt lấy Lục Duy, hai bầu ngực đầy đặn, tròn trịa bị anh đâm đến không ngừng lắc lư.

Khuôn mặt yêu kiều của cô bị tình dục nhuộm một lớp màu đỏ ửng.

"Tống Hoài Cẩn, em chịu không nổi, chú nhẹ chút đi mà."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!