"JungKook, JungKookie cậu có làm sao không?"
Ngay lúc đang thất thần bỗng nhiên âm thanh của Jihyun vang lên bên tai, hai tai JungKook cứ ong ong đến cả câu chữ nghe cũng chẳng rõ.
Trong đầu xuất hiện gương mặt lạnh lùng của Jihyun, cậu khẽ rùng mình một cái, không hiểu sao trong lòng lại nghĩ đến Nayeon.
"Lúc nãy cậu té xuống làm tớ hết cả hồn, lúc đầu còn tưởng là cậu đang đùa nữa, thật may là có Taehyung.... thôi chúng ta lên bờ đi!"
Dường như không cho JungKook một khe hở để nói chuyện, Jihyun rất nhanh chóng chặn họng, biểu cảm lúc nãy là do cô sơ suất để JungKook thấy.
Có lẽ là quá phấn khích nên thậm chí còn không điều chỉnh được biểu cảm, nếu như lúc nãy Taehyung không đến chắc chắn cậu đã bỏ mạng ở đây rồi JungKook!
"Ừ!"
JungKook chẳng còn muốn nghĩ nhiều nữa, chỉ cảm thấy trái tim như đang rơi xuống, cả sức sống đều bị trái tim tang thương cắn nuốt tất cả. Thật sự.... rất muốn oà khóc!
Cậu đi bộ lên bờ biển sau đó trở về khách sạn, trên đường đi còn gặp Kim Namjoon, hắn ta gật đầu chào JungKook nhưng cậu lại lờ như không thấy.
Cậu chính là không muốn ai thấy vẻ mặt này của mình, hơn nữa, tại sao lại khóc?
Tại sao lại đau lòng?
Tại sao lại muốn quên đi?
Nhìn quanh căn phòng mà tối qua còn có hai người ôm nhau ngủ, nước mắt cứ thi nhau chảy xuống, đây là chuyện gì xảy ra chứ?
"JungKook, tối nay ngủ với tớ nhé!"
JungKook không buồn nhìn Jihyun, chỉ là cậu im lặng lấy hết quần áo bỏ vào vali rồi đi sang phòng Jihyun.
Là mình mơ mộng hão huyền, Taehyung người này chính là thế nào bản thân còn không rõ còn muốn người ta lo lắng?
Nực cười quá rồi JungKook!
"Taehyung, tôi vừa thấy JungKook trở về khách sạn...."
"..."
Dù cho đã nghe được lời Namjoon nói rất rõ ràng nhưng Taehyung vẫn giả vờ như không nghe, hắn đeo kính râm rồi nằm đó tựa như đang ngủ.
"Chuyện gì vậy?"
Park Jimin một bên dùng khẩu hình để nói chuyện với Namjoon.
"Tôi cũng không biết nữa, chỉ là thấy sắc mặt cậu ấy rất kém, tựa như vừa mới khóc, hai mắt đỏ như thế này!"
Thật xui xẻo làm sao, Namjoon không thể diễn tả lời nói bằng miệng nên đã cố gắng nói nhỏ để cho Jimin nghe.
"Cậu ấy có nói gì không?" Jimin tiếp tục hỏi.
"Cậu ấy còn lờ tôi đi kìa, nhưng mà nhìn cậu ấy quá mức buồn nên tôi cũng không hỏi...."
"Đủ rồi!"
Hai người đang nói chuyện xì xào thì bỗng tiếng gầm của Taehyung vang lên, hắn tháo mắt kính ra rồi vứt nó xuống cát.
Đã bao lâu rồi không thấy dáng vẻ đáng sợ này của cậu, Taehyung?
Ngay lúc đó hai người Namjoon cùng Jimin liền biết có chuyện không ổn!
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!