JungKook
- sinh viên đại học bách khoa thành phố. Khuôn mặt trắng trẻo, đôi mắt sáng ngời lại thêm nụ cười tươi tắn răng thỏ mới lớn đâm phập vào trái tim những người xung quanh mình. Cho nên JungKook được mọi người yêu mến gọi là mĩ nam dễ thương nhất.
Mà lúc đó JungKook lại đang lo lắng thấp thỏm, Kim thị là tập đoàn hàng đầu Hàn Quốc hiện nay, còn nằm trong bảng xếp hạng của những tập đoàn hùng mạnh nhất thế giới. Tuy chỉ là công việc tạm thời nhưng ít nhiều gì cũng rất tốt cho hồ sơ sau này nếu từng được làm việc ở Kim thị, hơn nữa nếu may mắn lại còn được vào Kim thị làm việc.... Đây là ước mơ của rất nhiều người....
JungKook đáng yêu, gò má ửng hồng, hai tay nắm chặt gấu quần, mày liễu khẽ cau, nhiều nữ nhân viên đi ngang cũng không nhịn được trêu ghẹo vài tiếng. Thật không thể phủ nhận JungKook năm nay đã 20 nhưng gương mặt quá mức ngây thơ khiến người ta tưởng cậu còn chưa đến tuổi vị thành niên.
"Jeon thiếu gia, chúc mừng cậu được nhận vào làm, theo dự định thì Jeon thiếu gia được phân phó làm thư ký của Phó giám đốc Min nhưng hôm nay thư ký của Kim tổng tài xin phép nghỉ một hôm nên.... Jeon thiếu gia tạm thời sẽ là thư ký của Kim tổng tài!"
Nói một chút bỗng người nhân viên kia lại nói thêm.
"Jeon thiếu gia, tôi nghĩ nên nhắc nhở cậu Kim tổng tài giờ này có lẽ vẫn còn đang ngủ, Jeon thiếu gia là người hiền lành tôi cũng hi vọng không phạm sai lầm gì."
JungKook ngây ngốc nghe nhân viên bộ phận điều hành chức vụ phân phó, biểu cảm trên mặt thay đổi như chong chóng. Lúc đầu là vui mừng, sau đó lại có chút ngây ngốc, cuối cùng là lo lắng. JungKook loay hoay một lúc lâu cuối cùng cũng lên được tầng 69 nơi làm việc của Kim tổng tài trong truyền thuyết.
Đứng trước tấm cửa kính nhưng được che mờ, trong lòng JungKook lại có chút sợ hãi. Ai mà không biết Kim tổng tài tên thật là Kim Taehyung, quả thật chữ Taehyung đó không hề sai. 2 năm trước Kim thị ngày càng xuống dốc, cha của Taehyung bị xã hội đen giết chết. Các nhà đầu tư của Kim thị gần như rút hết, chẳng ngờ Kim Taehyung này vừa lên lại như kéo Kim thị từ bờ vực sinh tử trở về. Cuối cùng chỉ trong 2 năm mà Kim thị đã trở lại mạnh mẽ như vậy.
Thở nhẹ một hơi, JungKook gõ cửa hai tiếng không nghe được phản hồi, lại hai tiếng nữa vẫn không có ai đáp lại. Không biết can đảm từ đầu ra, JungKook đẩy cửa bước vào thấy bên trong tối đen. Nghĩ chắc Kim Taehyung không có ở đây, định quay lưng bước ra bỗng có một cơ thể ôm lấy JungKook từ đằng sau.
JungKook hoảng sợ hét lên một tiếng, sau đó nhanh chóng bụm môi lại, sợ không may lại làm phiền ai đó. Nam nhân sau lưng phà hơi nóng vào vành tai JungKook khiến cậu có một cảm giác lạ lùng chưa từng có, rùng mình một cái.
"Cậu là ai?"
Thanh âm nam tính truyền vào tai JungKook, bỗng như kích thích thần kinh cậu, dù gì đây cũng là lần đầu tiên gần một nam nhân như vậy....
"Tôi.... tôi tên là JungKook.... Kook trong từ.... không phải tôi là.... là thư ký tạm thời của Kim Taehyung, không phải ý tôi là Kim tổng tài!" Nam nhân sau lưng đã lâu lắm mới nghe có người gọi thẳng hai chữ Kim Taehyung nhất thời khoé môi cong lên, cảm thấy con thỏ non này cũng không tệ.
Bỗng Kim Taehyung đưa đầu lưỡi mình liếm nhẹ lên vành tai JungKook khiến cả cơ thể cậu run bần bật, lời nói chưa kịp ra khỏi cổ họng đã bị người kia dùng miệng chặn lại.
"Anh.... oh.... ưm...."
JungKook quyết không cho đầu lưỡi đối phương xâm nhập, Taehyung ngắt nhẹ vòng eo con kiến của cậu chàng khiến ai đó không nhịn được mà kêu đau há miệng, lại để cho người kia thích thú đưa đầu lưỡi vào thăm dò. Mãi đến khi JungKook không thể thở nổi nữa Taehyung mới luyến tiếc rời khỏi đôi môi ngọt ngào ấy.
JungKook cảm thấy đầu óc tê rần, ngược lại còn có cảm giác khó chịu ngứa ngáy, bỗng cảm thấy thật uỷ khuất, nam nhân này cư nhiên lại ăn hết đậu hũ của mình.
"Thật xin lỗi, tôi nghĩ phải rời đi.... oh!"
Taehyung trước đây từng nếm thử nhiều loại phụ nữ, nam nhi nhưng đa số đều chủ động quyến rũ hắn. Bỗng hôm nay gặp được một người con trai trắng trẻo khiến hắn nãy lòng tham mà muốn chiếm đoạt cho riêng mình, mùi hương xử nam trên cơ thể cậu khiến hắn càng thêm kích thích.
Vùi đầu vào cổ JungKook, hắn hôn nhẹ lên xương quai xanh của cậu, bàn tay phía dưới không yên phận mà lần lượt cởi từng nút áo của cậu. Cho đến khi chỉ còn chiếc quần trong màu đen mỏng tanh.
Đầu óc cậu lúc này vô cùng hỗn loạn, mãi đến khi bàn tay to lớn của hắn đã cởi xong nút cuối cùng của áo cậu mới nhận ra thì đã quá muộn. Cậu giật người lại, vô tình bả vai đập trúng cạnh tủ, hắn nhanh chóng ôm lấy chỗ vừa bị thương của cậu. Bàn tay ấm áp xoa nhẹ, lại có chút nâng niu mà chính hắn cũng không nhận ra.
"Đau không?"
Vẫn là âm thanh mạnh mẽ nam tính đó nhưng lúc này lại có một khắc dịu dàng khiến cậu ngây người một chút, bỗng cảm giác từ trái tim đang nhảy loạn khiến cậu hoàn hồn.
"Kim tổng tài, chắc là đã có nhầm lẫn gì đó, tôi không...."
Vòng tay đang ôm lấy cơ thể cậu bỗng siết chặt lại.
"Gọi tôi là Taehyungie!"
Cậu lại kinh ngạc, hai người dù gì cũng là lần đầu gặp mặt sao lại xưng hô như thế?
"Nhưng...."
Hắn lại càng cảm thấy vừa lòng vừa thư ký mới này hơn, nghĩ thầm sẽ sa thải người kia.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!