Chương 257: Ngoại truyện 17 [HẾT]

Không phải cuối tuần nào Vân An cũng rảnh rỗi, phần lớn thời gian đều là Tần Tranh đến gặp nàng. Nếu Vân An bận, Tần Tranh sẽ đợi ở căn nhà thuê, đôi khi cũng chẳng qua đó mà chờ Vân An xong việc thì đến Đại học Thượng Kinh tìm mình.

Những lúc không qua chỗ Vân An, hầu như Tần Tranh đều dính lấy Khương Nhược Ninh.

Khương Nhược Ninh ngoài miệng thì nói "Cậu lại đến làm phiền mình hẹn hò rồi", nhưng tay thì khoác lấy tay Tần Tranh không chịu buông, ôm ấp thân thiết vô cùng. Trong trường hễ có ai hỏi, cô ấy liền ôm lấy Tần Tranh: "Vợ mình đó, xinh không!"

Cả trường đều biết Tần Tranh đang hẹn hò, cũng biết cô thích con gái và đã có người yêu. Những ai từng gặp Vân An thì biết bạn gái cô là Vân An, nhưng ai không biết lại cứ lầm tưởng người đó là Khương Nhược Ninh.

Khương Nhược Ninh nói với Vân An: "Còn không tới? Vợ cậu sắp bị mình cướp mất rồi đó nha!"

Mỗi lần gặp mặt, Vân An nhìn Khương Nhược Ninh mà vừa bực vừa không nói nên lời.

Lại còn đau đầu nữa.

Bởi vì Tần Tranh bênh Khương Nhược Ninh chằm chặp.

Tần Tranh cười bảo: "Tính nết cậu ấy thế nào cậu còn không biết sao? Nói như vậy không phải để chọc tức cậu đâu, mà là chọc Thời Tuế đấy."

Nghe giọng điệu mềm mỏng của cô, Vân An dở khóc dở cười: "Thời Tuế lại chọc ghẹo gì cậu ấy rồi?"

Tần Tranh nói: "Mình cũng chưa rõ đầu đuôi. Bao giờ cậu qua đây?"

Vân An nói: "Tầm nửa tiếng nữa là xong, mọi người cứ tìm chỗ ăn trước đi, mình xong sẽ qua thẳng đó."

Tần Tranh liếc nhìn cặp đôi đang mắt to trừng mắt nhỏ bên cạnh, nói: "Được thôi."

Cô cúp điện thoại.

Khương Nhược Ninh nghiêng đầu: "Vân An tới hả?"

Tần Tranh đáp: "Phải nửa tiếng nữa, hai người tính sao đây?"

Khương Nhược Ninh hừ một tiếng.

Gương mặt Thời Tuế lộ vẻ lúng túng.

Tần Tranh thong thả nhìn hai người họ.

Tuần trước, Khương Nhược Ninh đang tới tháng mà lại lén ăn đồ lạnh nên bị đau bụng, Thời Tuế phải đưa cô ấy vào viện truyền nước. Trên đường đi, Thời Tuế có càm ràm vài câu, Khương Nhược Ninh không phục, đỏ hoe mắt cãi lại. Lúc Tần Tranh đến bệnh viện, mỗi người ngồi một bên giường, chẳng ai thèm nói với ai câu nào.

Hôm nay Tần Tranh đến muộn, vừa bước vào nhà Thời Tuế thì đã thấy hai người trấn thủ hai đầu ghế sô pha.

Cứ như đang chơi kéo co vậy.

Cô hỏi Khương Nhược Ninh: "Đi chưa?"

Khương Nhược Ninh bật dậy, Thời Tuế cũng lập tức đứng lên theo. Khương Nhược Ninh đi tới, ấn vai Thời Tuế bắt cô ấy ngồi xuống ghế, nói: "Cấm đi theo mình."

Thời Tuế bất lực: "Cậu đừng có mà vô lý như vậy."

"Vô lý thì sao hả?" Khương Nhược Ninh xỉa xói: "Cái lúc cậu cho người ta vào nhà, cậu có nói lý không?"

Tần Tranh nghe mà lùng bùng lỗ tai: "Vào nhà? Ai vào nhà?"

Khương Nhược Ninh tố cáo: "Cậu ấy kim ốc tàng kiều!"

Thời Tuế có trăm cái miệng cũng không thể bào chữa: "Chị ấy chỉ vào thay bộ đồ thôi mà."

Tần Tranh nhíu mày: "Chị ấy?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!