Lần nữa bước vào Càn
Khôn Điện, Âu Dương Tuệ Như đã không còn tâm lý hấp tấp vội vàng như khi mới đến lúc ban đầu, lại quan sát kỹ những thay đổi trong điện
thì chân mày nhíu chặt lại.
Ngày xưa, Càn Khôn điện kim bích huy hoàng, khí phách trang nghiêm thì giờ đây Càn Khôn điện lại lạnh
tanh, phủ đầy bụi bậm, đầu mũi còn có thể ngửi được một thứ mùi thuốc và ẩm mốc làm người ta hít thở không thông, lồng ngực thấy khó chịu.
Đây là cung điện của phụ hoàng nàng đang ở sao? Làm sao có thể thê thảm như thế này? Bệnh nhân phải ở nơi có hoàn cảnh tốt, sáng sủa trong lành,
không khí tươi mát thì bệnh mới có thể khỏi nhanh hơn, chỗ ở thế này
nhìn là biết có một đống vi khuẩn, virus với cảm xúc tiêu cực, không
được, phải đổi!
Âu Dương Tuệ Như vừa đi, vừa tính toán chỗ phải
chỉnh sửa thay đổi, đợi đi vào nội điện, thấy Hoàn Nhan Bất Phá đang nằm ở trên giường, hai mắt nhắm nghiền, chân mày nhíu chặt, thân hình đã
gầy đến độ thấy xương, nhất thời đầu óc trống rỗng, cái gì cũng chẳng
nhớ nổi, chỉ có thể hốt hoảng chạy đến bên giường hắn, còn chưa thốt ra
tiếng nào mà nước mắt đã rơi xuống trước.
"Phụ hoàng, ta đến
rồi." Nàng đè nén nghẹn ngào trong cổ họng, lau nước mắt, đợi khi có thể nở nụ cười thật tươi trên mặt mới khẽ kêu.
Đầu óc Hoàn Nhan Bất Phá vẫn đang có chút hỗn loạn, bỗng nhiên mở hai mắt, thoáng chốc tỉnh táo lại.
"Không phải đã sắp xếp bảo ngươi đến Dao Hoa rồi sao? Tới chỗ này làm gì?" Hắn thở đứt quãng, khó khăn hỏi, giọng nói có chút thều thào vô lực.
"Chẳng phải ngài muốn đuổi ta đi chỗ khác, không thì tính nhốt ta trong Dao
Hoa điện để ta không thể đến gần ngài chứ gì, ta mới không bị mắc lừa
đâu." Âu Dương Tuệ Như cười khẽ, ngây thơ oán giận nói, lập tức đưa tay
nắm bàn tay to lớn của hắn, mười ngón đan xen, làm cho hắn muốn gỡ cũng
gỡ không ra.
Hoàn Nhan Bất Phá bình tĩnh liếc nhìn mười ngón tay
giao nhau của hai người, đau đớn tận tim, hắn muốn buông ra nhưng bàn
tay không nghe sai khiến, ngược lại còn nắm chặt hơn.
"Ngoan,
phải nghe lời, trẫm bị bệnh rất nguy hiểm, trị không khéo sẽ chết. Tiểu
nha đầu của trẫm còn nhỏ như vậy, vẫn còn rất nhiều ngày tháng tươi đẹp
sau này, không thể cùng trẫm hao mòn ở trong này." Hoàn Nhan Bất Phá thở dài, vươn tay vuốt ve hai má trắng nõn mềm mại của nàng, nhỏ giọng
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!