Thấy Thái Tử Phi chẳng thèm quan tâm đến điều gì mà chạy ào vào, đẩy mạnh mình ra, nên Giang
Ánh Nguyệt có chút đờ người, không kịp đề phòng nên té ngã trên mặt đất, khủy tay chà xát xuống nền, rách da.
Nàng ngẩng ngơ nhìn cánh
tay đang đau đớn, rồi thẫn thờ nhìn Âu Dương Tuệ Như đang khóc lóc thảm
thiết bên giường, trong đầu lẩn quẩn lặp đi lặp lại một câu — "nàng ta
lại đến nữa rồi, thời điểm này, sao nàng ta lại dám đi vào vậy chứ?"
Giang Ánh Nguyệt có chút không thể tưởng tượng nổi, sau đó nỗi thù hận và sự
sợ hãi lại cuồn cuộn trào dâng trong lòng. Cứ mỗi lần gặp phải nữ nhân
này, thì nàng lại liên tục vấp ngã, đứng lên, lại càng té ngã nặng hơn. Ở thời điểm mấu chốt để nàng xoay chuyển càn khôn thế này, thế nhưng nàng ta lại xuất hiện, cứ như âm hồn quấn lấy người khác, thật sự đã làm
nàng cảm thấy có chút sợ hãi.
Giọng nói khàn khàn mang theo sự
nghiêm khắc của Hoàn Nhan Bất Phá truyền vào trong tai, làm Giang Ánh
Nguyệt giật mình tỉnh táo, ánh mắt nàng ta sáng lên, tinh thần lập tức
phấn chấn, nhanh nhẹn xoay người ngồi dậy, bước nhanh đến bên giường,
nâng Âu Dương Tuệ Như đang mạnh mẽ túm chặt Hoàn Nhan Bất Phá không
buông lên, cất giọng dịu dàng khuyên giải: "Thái Tử Phi, Hoàng Thượng
đang bị bệnh thương hàn, bệnh này có thể lây lan. Ngài nên nhanh chóng
hồi cung đi ạ, đừng để Hoàng Thượng lo lắng."
Hoàn Nhan Bất Phá
nhìn nàng ta với ánh mắt tán thưởng, dùng sức rút bàn tay đang bị Âu
Dương Tuệ Như nắm ra. Hắn nghiêng đầu, nhắm mắt, dư vị (vị còn sót lại) ấm áp của những giọt nước mắt nóng bỏng vẫn còn trên mu bàn tay, trong
lòng quyến luyến, nhưng miệng lại nói ra những lời lạnh lùng: "Không
nghe thấy Trẫm nói gì sao? Còn không nhanh ra ngoài đi chứ!"
Âu
Dương Tuệ Như hất Giang Ánh Nguyệt ra, kiên quyết quỳ gối bên giường,
cầm không được bàn tay của Hoàn Nhan Bất Phá nên chuyển sang túm chặt
lấy khăn trải giường của hắn, "Ta không đi đâu hết! Ta đến chăm sóc Phụ
Hoàng, nếu muốn đuổi ta đi, vậy thì khiêng luôn long sàng này theo luôn
đi." Dứt lời, nàng buông một tay ra, túm chặt lấy thành giường.
Giang Ánh Nguyệt tái mặt, hận sao không thể chém phăng bàn tay của nàng đi,
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!