Hoàn Nhan Bất Phá ngồi xuống trong đình, thấy tiểu nha đầu tự động lại gần ngồi xuống cạnh
hắn, thái độ vô cùng tự nhiên thân thiết, xem thái tử đang đứng bên cạnh như không khí, trong lòng bất giác vô cùng sung sướng, biểu tình trên
mặt càng trở nên ôn hòa, nói với hai người, "Ngày tuyết rơi nhiều mà nấu rượu ngắm tuyết, các ngươi thật đúng là tao nhã, thế đã làm thơ gì rồi? Đọc cho trẫm nghe thử xem nào!"
Thái tử nhìn Lưu Văn Thanh
một cái rồi xua tay khiêm tốn nói, "Nhi thần tài học hữu hạn, đọc ra chỉ thêm xấu hổ, vẫn để cho Lưu đại nhân ngâm một bài để phụ hoàng thưởng
thức vẫn hơn?"
Hoàn Nhan Bất Phá gật đầu, ánh mắt nhìn về phía
Lưu Văn Thanh hơi có vài phần hứng thú. Lần trước, người này làm thơ quả thật là bài thơ hay, chỉ là khi đó lực chú ý của hắn đều bị tiểu nha
đầu hấp dẫn mất rồi, ấn tượng đối với Lưu Văn Thanh cũng không sâu sắc
lắm, nay gặp lại, trong lòng hắn quả thật có chút chờ mong.
Âu
Dương Tuệ Như liếc nhìn biểu tình chờ mong của phụ hoàng một cái, khóe
miệng giật giật, tay trái đỡ trán, âm thầm nhìn chằm chằm Lưu Văn Thanh
một cái, chỉ còn đợi hắn ra tay, nàng liền tiếp chiêu.
Lưu Văn
Thanh quay đầu nhìn tuyết rơi ngoài đình như lông ngỗng, lại quay đầu
nhìn nhìn bếp lò đang bập bùng ánh lửa, sau một lúc trầm tư mới thong
thả ngâm, "Có vò rượu mới cất. Lại sẵn bếp than hồng. Tuyết đang rơi,
trời lạnh, Có làm một chén không?" (Thái Bá Tân dịch )
Bài thơ lần này không mang không khí hào hùng như lần trước mà lại mang
theo hương vị tươi mát trong lành làm say lòng người, người ta nghe thấy liền muốn ngồi xuống bên cạnh bếp lò, uống tí rượu cùng vị chủ nhân
hiếu khách, xua đi rét lạnh của mùa đông. Bài thơ này hợp tình hợp cảnh, thật sự không có chỗ nào có thể bắt bẻ được.
Có đủ chưa vậy!
Cướp của Lưu Vũ Tích xong lại cướp tới Bạch Cư Dị? Làm người không thể
không biết xấu hổ như vậy! Tuy đã sớm có sự chuẩn bị, Âu Dương Tuệ Như
vẫn cứ bị kinh hãi mà trợt khuỷu tay, đầu sụp xuống, đáy mắt hơi lộ ra
chút tức giận. Mà càng đáng giận hơn đó chính là tiểu bạch kiểm lại vô
cùng tự nhiên v dùng chiêu cũ của nàng, mời phụ hoàng uống rượu? Trái
tim nàng thật sự bị rạn nứt.
Hoàn Nhan Bất Phá nghe xong bài thơ
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!