Thị vệ vừa trở ra
không lâu thì bên trong truyền đến tiếng bước chân chạy vội vàng, chẳng
mấy chốc, Thái tử và Lưu Văn Thanh cùng đi ra, trên người chỉ khoác
ngoại bào, nét mặt rất kích động.
Hoàn Nhan Bất Phá không chú ý biểu tình bất thường của hai người, nhìn thấy chỉ có hai người bọn họ đi ra, trong bụng đã thoáng thở phào nhẹ nhõm.
Mà sắc
mặt Giang Ánh Nguyệt đứng phía sau Hoàn Nhan Bất Phá thì đã trắng bệch,
vội vàng cúi đầu hòng che giấu biểu cảm dữ tợn cay độc hiện lên trên
mặt. Khóe miệng Hoàng đệ có vết thương bị cắn, Hoàng Thượng không biết
ẩn tình giữa hai người bọn họ thì sẽ không chú ý đến nhưng nàng lại thấy rất rõ ràng, trong lòng lại càng biết rõ vết thương này là do đâu mà
có, giận dữ ngập trời đang kích động trong ngực, nàng chỉ hận không thể
lập tức chém cho Thái tử ngàn vạn nhát dao (thiên đao vạn quả)!
Mà lúc này Hoàn Nhan Bất Phá cũng chẳng có tâm tình mà đi chú ý biểu hiện
của Giang Ánh Nguyệt, thế nên cũng bỏ lỡ luống cuống nho nhỏ này của
nàng ta, chỉ nhếch môi trầm giọng hỏi Thái Tử, "Hiện giờ chỉ có hai
người các ngươi ở đây thôi à?"
Thái tử và Lưu Văn Thanh cũng vừa khôi phục chút bình tĩnh, xoay người cùng lên tiếng trả lời đúng thế.
Biểu cảm Hoàn Nhan Bất Phá cũng hòa hoãn lại một ít, nhìn thái tử, hỏi "Thái tử phi đâu?"
Hóa ra là tìm Thái tử phi? Thái tử với người trong lòng vừa tránh được một
đại kiếp nạn, do đó cũng không suy nghĩ cẩn thận tại sao mà Hoàng Thượng lại vội vàng chạy tới bể nước chỉ để hỏi thăm hành tung của Thái tử
phi, cho nên thành thật trả lời, "Bẩm phụ hoàng, trên đường đi Thái tử
phi có gặp Thừa tướng, nhi thần cũng đã chấp thuận cho nàng đi gặp Thừa
tướng, có lẽ lúc này nàng đang trò chuyện với Thừa tướng ở chỗ yên lặng
nào đó rồi."
Ở ngoài cung thì quy củ không quá nghiêm
khắc như đang ở trong cung, Thái tử phi ngẫu nhiên gặp được Thừa tướng,
cha và con gái hai người có ý gặp nhau một lát cũng là chuyện thường
tình, gần đây Thái tử nóng lòng ham muốn được ở cùng người trong lòng,
thứ hai là nóng lòng lấy lòng Thừa tướng, tất nhiên là không nói hai lời đồng ý thôi.
Hoàn Nhan Bất Phá nghe vậy thì hoàn toàn yên lòng, liếc thái tử và Lưu Văn Thanh một cái, phất tay áo rời đi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!