Âu Dương Tĩnh Vũ từ trong cung trở về, tâm tình chẳng những không yên tĩnh lại, ngược lại càng thêm lo lắng hơn.
Cuộc sống của nữ nhi trong cung, hoàn toàn không giống với tưởng tượng của
ông, Thái Tử đối xử với nữ nhi của ông, khắc khe sao, đâu chỉ đơn giản
là khắc khe đâu chứ? Thật sự là trắng trợn làm nhục mới đúng! Ông vất vả nuôi con khôn lớn, nữ nhi ông bảo vệ từng li từng tí, chẳng lẽ đưa vào
cung để người ta ngược đãi hay sao? Thái Tử hoàn toàn không cho ông chút thể diện nào, đúng là khinh người quá đáng, người không hiểu lý lẽ như
vậy, sao có thể xứng làm Thái Tử của một quốc gia cơ chứ? Đợi khi hắn
lên ngôi, nữ nhi của ông còn có đường sống hay sao? Âu Dương Thừa tướng
nghĩ đến đây, hai hàng chân mày nhíu chặt lại.
Nếu hắn ta không
phải là Thái Tử, thì nữ nhi của mình hòa ly với hắn sẽ dễ dàng hơn đúng
không? Âu Dương Thừa tướng ngẫm nghĩ, đừng chọc ta điên lên, ngay cả một triều đại ta cũng có thể lật đổ được nữa đấy, lại nhớ đến hôm trước
Thái Tử yêu cầu ông khi vào triều tiến cử Lưu Văn Thanh vào làm Thiếu
Khanh trong Đại Lý Tự, ông khẽ nhếch khóe môi, lạnh lùng nở nụ cười, cầm bản tiến cử đã viết xong xuôi ném vào trong lò sưởi.
Thái Tử,
nếu ngươi đã vô tình, thì đừng trách lão phu ta vô nghĩa, ngay cả Hoàng
đế Đại Chu ta cũng có thể đạp xuống, huống chi chỉ là một Thái Tử nho
nhỏ như ngươi? Tuy Hoàng Thượng không có nhiều con, nhưng người có tiền
đồ cũng không ít, không có lão phu chống lưng cho, để xem sau này ngươi
lăn lộn trong triều đình thế nào?
Âu Dương Thừa tướng híp hai mắt
lại, nở nụ cười rét lạnh, mở tờ giấy tuyên thành ra, hăng hái vung bút,
rất nhanh, một bảng tiến cử mới xuất hiện.
Hôm sau, sau buổi chầu sớm, Thái Tử mặt mày xanh mét, hùng hổ đi vào tẩm
điện của Thái Tử Phi, không đợi thái giám thông truyền đã giơ chân đá
cửa điện xông vào.
Cửa điện đập mạnh vào tường, phát ra một tiếng vang lớn, sau đó bật trở lại, lung lay phát ra những âm thanh "cót ca cót két" .
"Thái Tử sao vậy? Ai chọc Ngài tức giận sao?" Âu Dương Tuệ Như cũng không sợ
hãi vì thái độ hung hăng của Thái Tử, chỉ thờ ơ liếc nhìn cửa điện thảm
hại một cái, cũng không chút hoãn loạn tiếp tục công việc chăm sóc cây
cảnh của mình, nhẹ nhàng nhặt nhánh cây tùng bị cắt bỏ lên, bỏ vào trong giỏ trúc.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!