Không phải ai cũng có thể có được được lời hứa bảo hộ của Thế Tông, cũng như cấm vệ quân không phải ai cũng có thể sử dụng được, ngay lập tức Âu Dương Tuệ Như cảm động ôm cánh tay hắn, giọng nói như trẻ con kêu lên: "Phụ Hoàng thật tốt!" làm Thế Tông vui vẻ không thôi, trong lòng cực kỳ sung sướng.
Tần mama và Tiểu Vũ thấy Âu Dương Tuệ Như được Hoàng Thượng yêu thương, cũng giống như sự yêu thương che chở hết lòng của Thừa Tướng, trong lòng đều vô cùng kích động. Như vậy, cho dù không có được sự thương yêu của Thái Tử, tiểu thư ở trong cung vẫn có thể sống tốt được rồi!
Giang Ánh Nguyệt khẽ nhíu mày, thấy Âu Dương Tuệ Như thật sự tốt số thì càng cảm thấy oán hận và không cam lòng. Vốn dĩ nàng ta chỉ là con gái của một hạ thần thấp kém, phải nên quỳ gối dưới chân nàng mà hô ba lần thiên tuế mới đúng, thế mà bây giờ hai người lại đổi ngược cho nhau. Trong mắt Giang Ánh Nguyệt, tất cả những thứ Âu Dương Tuệ Như đang có bây giờ đều là cướp từ trong tay nàng ta.
Những thứ không phải của mình thì không nên tùy tiện sử dụng, một ngày nào đó sẽ phải trả lại hết thảy mà thôi!
Nghĩ xong, trên mặt nàng ta không biểu hiện gì nhưng trong lòng thì cười ác độc.
Cảm nhận được một luồng ác ý, Âu Dương Tuệ Như kín đáo liếc mắt về phía Giang Ánh Nguyệt, trong mắt đã không còn sự sợ hãi của nửa tháng trước, chỉ có sự thù hận và khí thế chiến đấu hừng hực mà thôi. Giang Ánh Nguyệt, đừng đắc ý quá sớm, tỷ đây cũng không phải là người dễ dàng bại trận vậy đâu!
Giang Ánh Nguyệt đã có thể thuận lợi cứu giá, Âu Dương Tuệ Như cũng không thèm nghĩ nhiều nữa, không phải tự tìm phiền não cho mình. Tuy rằng ván đã đóng thuyền, thuyền đã xuống nước rồi, thì nàng cũng sẽ có cách mang nó ném đi.
Nhìn lại hai tay gầy yếu nhợt nhạt của mình, cảm thấy cả người yếu đuối không có sức lực, lại nhìn Giang Ánh Nguyệt tươi tắn sáng láng, sắc mặt hồng hào, ánh mắt Âu Dương Tuệ Như chợt lóe lên, một ý tưởng lướt nhanh qua đầu, nàng khẽ mỉm cười: Giang Ánh Nguyệt ơi là Giang Ánh Nguyệt, uổng công ngươi thông minh một đời lại hồ đồ một chốc, để lộ ra một sơ hở chói mắt cho ta!
Nghĩ xong, Âu Dương Tuệ Như vò vò ống tay áo, giọng điệu hơi áy náy, "Phụ Hoàng, con dâu quả nhiên là bệnh đến ngốc luôn rồi, đã qua nửa tháng, vậy mà bây giờ mới nhớ đến là chưa cảm ơn ơn cứu mạng của Giang nữ quan". Dứt lời, nàng nhìn Giang Ánh Nguyệt cười ngọt ngào, giả vờ đứng dậy, gọi Tần mama: "Mama, mau đi chuẩn bị lễ vật, ta mốn cảm ơn Giang nữ quan thật tốt!"
Ngay lập tức Giang Ánh Nguyệt thể hiện vẻ mặt thụ sủng nhược kinh (được sủng ái mà lo lắng sợ hãi), vội vàng nói: "Không dám, không dám!"
Tần mama cũng không để ý đến lời từ chối của nàng ta, vẻ mặt tươi cười bước ra ngoài, chuẩn bị đi lấy lễ vật.
Thế Tông ấn Âu Dương Tuệ Như đang nửa ngồi dậy xuống, cẩn thận vén lại góc chăn cho nàng, cười nói: "Tiểu Nha Đầu, chỉ mới bảo gió ngươi đã gọi tới mưa rồi (Càfé: Ý nói người hấp tấp vội vàng, chưa xong điều này đã làm đến điều kia), ngươi không cần ban thưởng, Trẫm đã an bày hết rồi."
Tần mama nghe Thế tông nói vậy, hiểu ý dừng lại bước chân.
Sẽ thăng nàng ta thành nữ quan nhất phẩm đúng không? Xác định rõ suy đoán trong lòng rồi, Âu Dương Tuệ Như cũng không có hứng thú truy hỏi an bày của Thế Tông, chỉ cười ngọt ngào, ra vẻ vô cùng cảm kích nhìn về Giang Ánh Nguyệt , nói: "Phụ Hoàng an bày là tâm ý của Phụ Hoàng, còn con dâu thì không thể không ban thưởng nha! Mama, thưởng cho Giang nữ quan 10 cuộn lụa tơ tằm, một bộ trang sức trân châu, lại thêm 200 hoàng kim nữa."
Tần mama nghe lời cung kính lui ra, đi vào khố phòng lấy lễ vật ban thưởng.
Thế Tông yêu thương xoa xoa đầu Âu Dương Tuệ Như, trong lòng thì cảm thán Tiểu Nha Đầu của mình thật là trọng tình trọng nghĩa, tri ân đồ báo, khiến hắn càng muốn yêu thương nàng thêm một chút, càng muốn cưng chìu nàng thêm chút nữa! Tốt nhất là yêu thương chìu chuộng nàng đến khi nàng có thể sinh ra tình cảm khác với hắn thì mới được.
Trong chốc lát Tần mama đã mang một đống lễ vật đến, vẻ mặt cảm kích, cẩn thận đưa lên trước mặt Giang Ánh Nguyệt.
Từng ấy đồ vật, đối với một cung nữ mà nói thì quả thật là rất nhiều. Vẻ mặt Giang Ánh Nguyệt kinh sợ, nhưng ánh mắt lại bình tĩnh như nước, không hề động đậy một chút, khi nàng ta quỳ xuống tạ ơn, thậm chí ánh mắt còn tỏ ra vài tia khuất nhục (bị áp bức nên cảm thấy nhục nhã), đó là sự giãy giụa, kêu gào của người là hậu duệ Hoàng thất Đại Chu.
Đôi mắt là cửa sổ tâm hồn, cũng là nơi mà ta có thể nhìn được tâm tư của người khác. Âu Dương Tuệ Như lẳng lặng quan sát ánh mắt Giang Ánh Nguyệt, nhìn thấy rõ ràng sự khuất nhục từ hai mắt của nàng ta, trong lòng sảng khoái một chút, nhưng vẫn còn cảm thấy chưa đủ. Không có một cái nền tốt, làm sao nàng có thể bất ngờ ra chiêu với Giang Ánh Nguyệt được chứ?!
"Phụ Hoàng, con dâu đói quá!", ánh mắt vừa chuyển, Âu Dương Tuệ Như lập tức đổi đề tài, lắc lắc cánh tay Thế Tông, dáng điệu thơ ngây nũng nịu vô cùng.
Chưa nói dứt lời, nàng liền cảm thấy mình quả thật rất đói, nửa tháng qua mỗi khi nhớ đến lần ám sát đẫm máu kia, nàng liền nôn mửa không ngừng, không thể ăn được thứ gì, đến bây giờ, cái bụng dường như nghe nàng kêu gào, cũng đáp lại hai tiếng "ùng ục" theo sau.
Âu Dương Tuệ Như xấu hổ đỏ mặt, Thế Tông thấy vậy cười to, nhéo nhéo hai má đỏ bừng của nàng, nhìn Giang Ánh Nguyệt phân phó: "Mang chút cháo dễ tiêu hóa lên cho Thái Tử Phi, mang nhiều một chút." Hắn nhớ rõ Tiểu Nha Đầu của mình có thể ăn được không ít, huống chi đã nhịn đói…. nhiều ngày thế này.
Giang Ánh Nguyệt nhận lệnh, nhanh chóng mang lên một chén cháo tổ yến lớn và vài món ăn nhẹ.
"Lại đây, để Trẫm đút cho ngươi! Bây giờ phải tẩm bổ thật tốt mới được, đã gầy đến thế này rồi!" Thế Tông bưng chén cháo lên, để sát bên miệng Âu Dương Tuệ Như, giọng điệu cực kỳ dịu dàng, không hề che giấu sự thương tiếc.
"Sao con dâu dám làm phiền Phụ Hoàng? Cứ để cho Giang nữ quan đi, Giang nữ quan cứu con dâu, con dâu nhìn thấy nàng thì rất thích, muốn thân thiết với nàng hơn." Âu Dương Tuệ Như dịu dàng đề nghị.
Trẫm cũng cứu ngươi, sao ngươi không thích Trẫm hả, sao không chịu thân thiết với Trẫm đi?! Thế Tông cảm thấy chua xót, nhưng nhìn vẻ mặt xinh đẹp của Tiểu Nha Đầu, ánh mắt ngây thơ, thái độ thoải mái rộng rãi, vẫn là bộ dạng không hiểu sự đời, chỉ có thể đè nén sự không vui của mình lại, đưa chén cho Giang Ánh Nguyệt bên cạnh, còn không quên trầm giọng dặn dò nàng ta: "Cẩn thận một chút, coi chừng phỏng Thái Tử Phi."
Vẫn là từ từ đi, dù sao thì trước tiên phải thoát được cái vòng lẩn quẩn Phụ Hoàng
-con dâu mới được. Thế Tông mím môi nghĩ thầm, ánh mắt âm trầm khó hiểu, sâu không thấy đáy.
Giang Ánh Nguyệt nghe lời, nhận lấy chén cháo, quỳ gối bên giường, thổi từng muỗng một, đút Âu Dương Tuệ Như, thái độ vô cùng cung kính và cẩn thận, nếu nàng ta có thể giấu diếm được hết sự khuất nhục từ sâu trong đôi mắt, thì quả thật nàng ta đúng là một nữ quan cực kỳ vĩ đại, cực kỳ trung thành, thăng chức lên làm nữ quan nhất phẩm thật là xứng với khả năng của nàng ta.
Âu Dương Tuệ Như ăn được khoảng nửa chén cháo, trong bụng đã có được vài thứ lót dạ, nâng tay tỏ ý bảo Giang Ánh Nguyệt dừng lại, để nàng nghỉ ngơi một chút. Sốt cao nửa tháng, cơ thể của nàng quả thật rất suy yếu, ngồi lâu một chút, ăn uống một chút đều cảm thấy vô cùng mệt mỏi. Thế Tông nhíu chặt chân mày, cầm khăn tay lau khóe miệng Âu Dương Tuệ Như, động tác dịu dàng nhưng trong lòng nổi lên một trận phong ba. Hình ảnh Tiểu Nha Đầu hăng hái đi săn vẫn còn rành rành trước mắt, chỉ trong phút chốc đã thành bộ dạng suy yếu thế này, bảo hắn làm sao không đau lòng, không tức giận cho được đây. Đợi đến khi bắt được kẻ bày ra trận này, hắn phải đem xương kẻ đó nghiền thành tro, bằm thây vạn đoạn!
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!