Chương 27: Chuyến săn tây sơn 13

Nếu như là ngày xưa, thái tử coi trọng nữ nhân nào, Thế Tông và Thái Hậu tuyệt đối không can thiệp vào mà ngược lại còn vui vẻ khi thấy cảnh này. Bời Thái tử không ham mê nữ sắc, đến nay con nối dõi vẫn chưa có, việc này vẫn là tâm bệnh của bọn họ, nhưng mà ngày hôm nay, bọn họ thực sự cao hứng không nổi.

Thái Hậu hơi liếc mắt nhìn Thừa tướng đang đen mặt, thở dài, dưới tình huống này mà thái tử còn làm cho Thừa tướng và Thái tử phi ngột ngạt, thời điểm chọn nữ nhân này cũng quá không đúng lúc rồi.

Thừa tướng đau lòng chua xót thì không cần phải nói, có người cha thấy con gái mình thì đang đau đớn nằm trên giường, mà phu quân của nàng thì lại phong lưu khoái hoạt bên ngoài thì cũng chả vui vẻ nổi. Không có nổi nóng hay bỏ đi tại chỗ, đã xem như Thừa tướng tự chủ hơn người.

Mà tâm tình Thế Tông cũng phức tạp. Tình cảm Thái tử với Thái tử phi không sâu đậm, về lý, hẳn là hắn phải cảm thấy cũng hờn giận, về tình, lại cảm thấy có một loại cảm giác thoải mái hơn hẳn, một sự yên tâm nào đó mà dường như phải là như vậy mới là bình thường. Về phương diện khác, nghĩ đến việc nếu Thái tử phi hôm nay mà biết được tình trạng như thế này thì sẽ thương tâm khó chịu đến nhường nào, trong lòng vừa đau vừa giận làm cho hắn không thể trưng ra một khuôn mặt hoà nhã với thái tử nổi.

Ngay cả chính hắn còn không đành lòng làm cho tiểu nha đầu thương tâm khổ sở, thái tử làm sao có tư cách đó chứ?

Nghĩ xong, Thế Tông chau mày, cẩn thận đánh giá nữ nhân hành lễ vấn an trước mắt, ánh mắt vô cùng âm trầm, làm người ta không rét mà run.

Hình Phương Lan bị Thế Tông quan sát tới lui một vòng sợ tới muốn ngất tại chỗ, hai chân run rẩy không ngừng.

Thái tử thấy hai mắt Thế Tông âm trầm đầy sát khí và băng hàn, mồ hôi liên tục rịn ra trên trán chảy thành giọt, trong lòng tự biết bản thân hắn phong lưu khoái hoạt bị Âu Dương thừa tướng bắt gặp tại trận, nhất định là khiến phụ hoàng bực mình. Lúc này hắn còn không biết, vợ chính của mình đã bị thương, đang nằm ở trên giường.

Giang Ánh Nguyệt một mực yên lặng đi theo phía sau Thế Tông thầm than trong bụng: Hình Phương Lan này cũng là kẻ có bản lĩnh, ngắn ngủn mấy ngày đã "câu" được thái tử, hoàn thành chuyện tốt. Chỉ tiếc thời điểm xuất hiện rất không đúng lúc, Âu Dương Tuệ Như bị thương còn nằm trên giường, nàng ta còn dám đỉnh đạc xuất hiện, hơn nữa còn bị Âu Dương Tĩnh Vũ bắt gặp tại trận, làm cho Thế Tông với Thái Hậu khó chịu, xem ra, sau khi tiến cung muốn nhanh chóng đi lên cũng khó khăn.

Bất quá, kết cục cũng còn hai đường, phải xem bản lĩnh lôi kéo lòng người của nàng ta thế nào. Lôi kéo được thái tử, có thái tử bảo vệ, trèo lên cao cũng không phải việc khó. Ngô thị không phải là ví dụ tốt lắm sao?

Vừa nghĩ như vậy, Giang Ánh Nguyệt cúi đầu, nở nụ cười nhàn nhạt.

Ánh mắt Thế Tông càng ngày càng lạnh như băng, thái tử cũng có liên quan, nên khi nhìn cũng mang theo vài phần sát khí.

Thái tử không yên lòng, tay chân luống cuống, Thành vương và Vệ vương yên lặng đứng sang một bên, mà trong bụng cười lạnh không ngừng, trên mặt lại không biểu hiện ra một chút gì. Không khí giữa sân vô cùng đè nén.

Đúng vào lúc này, từ trong long trướng một thị nữ vén rèm bước ra, đi đến trước mặt Thế Tông quỳ gối xuống, cung kính bẩm báo: "Khởi bẩm Hoàng Thượng, Thái tử phi đã tắm rửa thay quần áo, có thể mời thái y vào thăm khám."

Thế Tông dời tầm mắt lạnh như băng, liếc sang thái y, tự mình dẫn đầu đi vào long trướng, vừa đi vừa nâng tay thúc giục, "Thái y mau vào đi."

Thái y kinh sợ khom mình hành lễ, nhanh chân đuổi theo. Trong giọng nói Hoàng Thượng mang theo sự vội vàng, hắn nghe thấy rất rõ ràng.

Thái tử phi bị thương? Có người đứng cách gần đó, nghe được hai ba câu, đều thầm tự suy đoán. Thái tử lại kinh hãi, vội vàng đuổi theo Thế Tông, giọng điệu gấp gáp hỏi thăm, "Phụ hoàng, Thái tử phi bị thương à? Sao lại thế này?"

Thế Tông lạnh lùng liếc hắn một cái, nâng tay ra hiệu cho hắn lui, "Giờ mới biết sốt ruột? Mới nãy ngươi đi chỗ nào? Chỗ này chẳng cần ngươi đi theo, tự về lều của ngươi đi!"

Dứt lời, hắn ý vị thâm trường liếc Hình Phương Lan đang mang biểu tình kinh ngạc bất ngờ đứng đằng xa, khẽ cười một tiếng.

Nháy mắt Hình Phương Lan tái nhợt mặt mày, quỳ gối làm một cái phúc lễ, thất tha thất thểu, rút lui có chút chật vật.

Sắc mặt Thái tử cũng trắng nhợt, cuối cùng cũng rõ ràng bản thân mình hôm nay chẳng những khiến phụ hoàng khó chịu, hơn nữa sự khó chịu này cũng không nhỏ. Thái tử phi bị thương, hắn thì thong thả đến chậm, đến chậm cũng chẳng sao, lại còn mang theo một nữ nhân, đây là tát thật mạnh vào mặt mũi của Âu Dương thừa tướng và Thái tử phi, lại làm cho phụ hoàng mất mặt trước các quần thần, khó trách cơn tức phụ hoàng lớn tới như vậy.

Không có Hoàng Thượng đặc chuẩn, ai cũng không có tư cách ra vào long trướng, Âu Dương Tĩnh Vũ dừng bước ngoài màn trướng, tinh thần không yên nhìn tới nhìn lui vài vòng màn trướng vẫn đang đóng chặt, rồi liếc thái tử đang mất hồn mất vía một cái, sắc mặt trầm xuống, phất tay áo rời đi.

Nếu không vào được, hắn đi hỏi bọn thị vệ cũng như nhau, chuyện ám sát, nhất định hắn phải tra cho ra manh mối.

Thái tử thấy Thừa tướng công khai bày sắc mặt cho hắn, trong lòng khó chịu, lại không thể biểu hiện ra ngoài, người mà ngay cả phụ hoàng về lễ nghĩa cũng nhượng ba phần, tất nhiên là hắn không dám tùy ý đắc tội. Nhưng nghĩ lại, hôm nay hắn chẳng những đắc tội người ta, mà còn đắc tội hoàn toàn, trong lòng không tránh khỏi buồn bực, chỉ phải tự nhận không may mắn, ủ rũ bỏ đi.

Trong long trướng, vì là cuối thu, trời bắt đầu lạnh, các thị nữ sớm đốt lửa, mang đến cạnh giường để Thái tử phi sưởi ấm.

Thế Tông và Thái Hậu lần lượt vào trướng, chỉ thấy Thái tử phi nằm ở mép giường, cách lồng sưởi rất gần, khuôn mặt trắng bệch, hai mắt nhắm nghiền, run rẩy ôm chặt lấy đệm chăn vào lòng.

Dáng điệu bất an lo sợ nghi hoặc đó cực kỳ giống một con thú nhỏ đang trốn tránh việc bị săn bắt, làm cho Thế Tông và Thái Hậu đồng loạt nhíu mày.

Thế Tông để ngón tay trên môi với động tác đừng lên tiếng, thái y hiểu ý, im lặng đi đến bên cạnh Thái tử phi, nhẹ nhàng cầm lấy cổ tay trắng nõn của nàng, đang định bắt mạch.

"Ai?" Đột nhiên Âu Dương Tuệ Như mở hai mắt thất thanh hỏi, giật cả người thiếu chút nữa nhảy dựng lên, nhưng thật ra lại làm cho thái y kia hoảng sợ. Ngay cả Thái Hậu cũng thay đổi sắc mặt.

"Phụ hoàng!" Âu Dương Tuệ Như cũng không nhận ra ai với ai, nhìn thấy đúng Thế Tông liền để chân trần nhào tới, chui vào trong lòng hắn, túm chặt lấy góc áo của hắn không chịu buông ra. Nàng quá mệt mỏi, chỉ hơi chợp mắt chốc lát, liền thấy một cơn ác mộng đáng sợ.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!