Chương 22: Chuyến săn tây sơn 8

Bên này Âu Dương Tuệ Như đang thất thần, bên kia mấy người Thế Tông và Âu Dương Tĩnh Vũ nghe đến nhập thần.

Đây là một biên kịch về dị thế không có thật, không có thi tiên, thi thánh hay thi hào gì, hơn nữa tuy Đại Kim xuất thân man di hóa ra lại là phụ quốc Đại Chu, chịu ảnh hưởng Đại Chu quá sâu, vô cùng xem trọng Hán học, những quan viên tùy giá tuy phần đông là võ tướng, nhưng biết thưởng thức cũng có khối người, giữa sân có vẻ cực kỳ yên tĩnh ngược hẳn một màn náo nhiệt trước đó, mọi người đều bị tài thơ Lưu Văn Thanh hấp dẫn hết.

"Thơ hay! Tuyệt diệu!" Lưu Văn Thanh ngâm thơ xong thì cúi đầu, đứng yên một lúc thấy Hoàng Thượng vẫn không biểu hiện gì, đang tính lùi ra, bỗng nhiên Thế Tông vỗ tay trầm trồ khen ngợi, vẻ mặt rất sung sướng, trong mắt tràn đầy thưởng thức nhìn Lưu Văn Thanh.

Âu Dương Tĩnh Vũ cũng vuốt vuốt chòm râu, mỉm cười nhìn ngắm kỹ người thanh niên ngọc thụ lâm phong đang đứng chính giữa, gật gật đầu thầm vừa ý.

Có Thế Tông dẫn đầu, tiếng trầm trồ khen ngợi giữa sân liên tục không ngừng, không chỉ quan viên văn võ, mà còn có rất nhiều quý nữ cũng bị thần thái vẻ ngoài tuấn tú phong hoa của Lưu Văn Thanh hấp dẫn, hai má ửng hồng, hai mắt sáng lấp lánh như sao quan sát hắn, hiển nhiên là cảm thấy rất có hứng thú với hắn.

Thái tử thấy thế, sắc mặt lập tức đen sì sì.

Âu Dương Tuệ Như tâm tình đang bức bối thoáng nhìn thái tử bị có biểu tình bị đè nén, chợt thấy hơi chút cao hứng hơn. Đáng đời! Ai bảo nhà ngươi để tên tiểu bạch kiểm gây náo động, để tìm mấy nữ nhân quấn quýt lấy hắn ta, cho ngươi tức chết!

Đương nhiên, Âu Dương Tuệ Như cũng chỉ là tưởng tượng trong đầu, nàng mới đến, cuộc sống chưa quen, biết đi đến chỗ nào tìm nữ nhân để quyến rũ Lưu Văn Thanh đây? Cũng chỉ có thể tự kỷ trong lòng một chút mà thôi.

Thanh niên trước mắt đoan chính như ngọc, cử chỉ có độ, không kiêu ngạo không nịnh nọt, có một khí khái khác, cộng với tài hoa và vẻ ngoài xuất chúng của hắn, Thế Tông hiện rất thưởng thức hắn, nâng tay ngăn lại động tác muốn lui về chỗ của hắn, hứng thú hỏi thăm, "Ái khanh tên gọi là gì? Nhậm chức thế nào?"

! Ái khanh cũng đã kêu thành tiếng, chị đây đã vô lực ngăn cản tiểu bạch kiểm lên chức rồi! Âu Dương Tuệ Như cúi đầu xoa trán, che lại tuyệt vọng lộ ra trên mặt.

"Bẩm Hoàng Thượng, vi thần Lưu Văn Thanh, đương nhiệm học sĩ Hàn Lâm viện." Lưu Văn Thanh không chút bối rối khom người trả lời.

"Tốt lắm, ngươi lui ra đi." Thế Tông trầm ngâm gật đầu, phất tay cho Lưu Văn Thanh lui ra.

Tốt lắm, cái gì tốt lắm? Tuy Hoàng Thượng không nói rõ, nhưng tất cả mọi người ở đây đều biết, cái tên Lưu Văn Thanh này coi như đã để lại ấn tượng trong lòng Hoàng Thượng, nếu như không tạo ra sai lầm gì, sau này nhất định sẽ được trọng dụng.

Nghe xong hai người tự nói qua lại với nhau, bả vai Âu Dương Tuệ Như vô lực rũ xuống, thần sắc chau mày ủ dột, chỉ cảm thấy con đường phía trước thật mù mờ, làm người ta sinh ra loại cảm giác vô lực. Về phía hậu cung nàng có thể đi trước Giang Ánh Nguyệt được một bước, giờ thì bảo nàng làm thế nào để ngăn cản Lưu Văn Thanh? Chẳng lẽ làm lớn chuyện hắn với thái tử là đoạn tụ, rồi khiến cho thái tử, Thế Tông với Thái Hậu đều giận nàng, Giang Ánh Nguyệt ôm hận độc chết nàng sao?

Nàng cũng không muốn chết sớm nha!

"Thái tử phi đây là làm sao vậy, biểu tình này là sao? Hay là cảm thấy thơ của Lưu đại nhân không vào mắt ngươi? Cũng phải, phụ thân Thái tử phi là Thừa tướng đại nhân tài trí hơn người, từ nhỏ mưa dầm thấm đất, học thức Thái tử phi chắc cũng không tệ, không bằng Thái tử phi cũng ngẫu hứng làm một bài thơ nhất cho chúng ta mở rộng tầm mắt thì thế nào?"

Ngồi bên cạnh Âu Dương Tuệ Như, Hoa Dương quận chúa vẫn không cam lòng, vẫn không buông tha cho cơ hội hạ thấp nàng, giờ phút này chú ý tới biểu tình khó coi nàng, hình như có chút phản đối, cố ý lớn tiếng dò hỏi.

Giọng của Hoa Dương rất lớn, mọi người đều có thể nghe thấy nên đồng loạt nhìn về phía Thái tử phi, trong mắt đầy sự chờ mong.

Tài Thơ Thái tử phi như thế nào thì Hoa Dương chẳng biết, nhưng có thể khẳng định một điều, nhất định không thể so với bài mới vừa nãy của Lưu Văn Thanh, giờ phút này đẩy nàng ấy ra, chủ yếu muốn thấy nàng quẫn bách, tiện thể bị xấu mặt.

Âu Dương Tuệ Như liếc mắt nhìn cô bé Lolita kiêu ngạo bên cạnh, trong lòng kích động mười phần, quả thực rất muốn cầm tay cô bé ấy, dùng sức bắt tay. Đang lo không cơ hội thì tự dưng lòi ra màn này, cô bé Lolita cho nàng cơ hội lên đài. Làm thơ thì nàng không biết, ngâm thơ thì nàng cũng bình thường, nếu có thể PK với tiểu bạch kiểm, để cho nàng cóp một bài thơ thì có là gì? Dù không cho nàng bay lên làm thi tiên, thi thánh nàng cũng phải cố mà lên đó nha.

Bài thơ này chẳng những phải phiêu, mà trình phiêu còn phải hơn Lưu Văn Thanh nữa kìa. Thơ về săn bắn vốn cũng khá là ít, càng không nói đến bài thơ có thể hơn được bài do thần thơ Lưu Vũ Tích làm? Vắt hết óc cũng không nhớ nổi còn bài thơ nào miêu tả chuyến săn có thể so với Lưu Văn Thanh, hai mắt Âu Dương Tuệ Như chuyển động, nảy ra ý hay, phải làm thế thôi, chỉ có thể đẩy không khí ào ào lên đỉnh cao. Làm một thiên hậu, khống chế tình huống, đẩy không khí lên cao trào tất nhiên là sở trường của nàng.

Nghĩ xong, Âu Dương Tuệ Như đứng dậy dưới sự chăm chú của hàng trăm con mắt, vẻ mặt tự nhiên hào phóng, chắp tay hành lễ theo tiêu chuẩn nam tử với Thế Tông, giơ tay nhấc chân đều ung dung khí khái, tỏa sáng trước mắt người ta.

Không đợi Thái tử phi mở miệng, nháy mắt giữa sân im lặng lại, bởi vậy có thể thấy được thiên hậu ra tay trấn áp là tình huống gì rồi.

Thế Tông thấy cử chỉ Âu Dương Tuệ Như tự nhiên thoải mái không hề lo lắng, mặt mày ý cười giấu cũng giấu không được, hơi hơi nghiền ngẫm rồi mở miệng: "Thái tử phi cũng đã đứng lên, chắc là có câu hay rồi?"

"Bẩm phụ hoàng, nhi tức chỉ là giới nữ tử, thơ từ làm sao có thể so với Lưu đại nhân xuất thân Trạng Nguyên được? Mới vừa nãy nhi tức có chút suy nghĩ, săn bắn nhất định phải hết sức tập trung, yến tiệc đối ẩm nhất định phải thoải mái vui vẻ, múa đao làm thương, ngâm thơ đối đáp, những việc đó đều vì trợ hứng mà thôi, chủ yếu vẫn là ngoắc miệng nhai thịt, chén lớn uống rượu mới phải."

Âu Dương Tuệ Như tươi cười sáng ngời, cất giọng nói, nói xong, nàng đưa tay đẩy ly rượu nho nhỏ trước mặt đi, cầm lấy một cái chén không trên bàn, rót rượu đầy tràn, cầm chén nâng cao trước mặt Thế Tông, " Đời vừa ý phải vui mừng, Dưới trăng, chén ngọc xin đừng để không*. Phụ hoàng, thơ nhi tức không hay, chỉ có thể kính ngài một ly rượu lấy tâm ý!"

* Hai câu trong bài thơ "Thương tiến tửu" Xin mời rượu của Lý Bạch. , Nhân sinh đắc ý tu tận hoan, Mạc sử kim tôn không đối nguyệt. Đại ý: Đời người nếu vừa ý thì nên tận hưởng niềm vui, đừng có để chén vàng không dưới trăng. Chắc tại vậy nên người xưa thì hay uốn rượu dưới trăng chăng? Trên mạng tớ tìm thấy có khá nhiều bản dịch. Các nàng có thể xem thêm , tớ cảm thấy câu tớ chọn không phải hay nhất nhưng phù ợp với hình tượng nữ của nàng ADTN.

Dứt lời, Âu Dương Tuệ Như ngửa đầu uống một hơi hết rượu trong chén, lại lật úp chén xuống, đưa về bốn phía, ý nói đã uống sạch rượu, một loạt hành động mây bay nước chảy lưu loát, thoải mái tự nhiên không kềm chế được, quả nhiên là tiêu sái đến cực điểm, làm cho mọi người ở đây không thể dời mắt, tâm trí bất giác cũng bị lôi cuốn theo.

Nữ tử đại khí hào sảng như vậy, sao bọn họ chưa từng gặp qua? Dã tính và nhiệt huyết của người Nữ Chân chảy trong máu thịt đều bị một loạt hành động lời nói của Âu Dương Tuệ Như kích thích, không đợi Thế Tông mở miệng, đã có người lớn tiếng khen ngợi, "Ha ha, tốt! Thái tử phi nói rất đúng! Đêm nay phải uống thật say mới đúng!"

Tên này nhất định là tên bợm rượu! Âu Dương Tuệ Như giờ như mây đen giăng đầy đầu nghĩ thầm.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!