Thấy phụ hoàng ra ngoài săn bắn, không giống như mọi năm thắng lợi to trở về, mà ngược lại chỉ có một con hươu chết thê thảm trở về, tuy rằng hai vương ôm mối nghi ngờ nhưng cũng không dám hỏi han, chỉ tiến lên vài bước, mang theo chúng thần nhất tề hành lễ nghênh đón.
"Đứng lên đi." Thế Tông nâng tay kêu mọi người dậy, giọng nói vô cùng ôn hòa, biểu tình trên mặt cũng vạn phần sung sướng.
Thấy biểu cảm như vậy của Thế Tông, mọi người càng thêm tò mò. Đây là tình huống gì thế này?
"Nô tì tham kiến thái tử điện hạ, tham kiến Thành vương." Âu Dương Tuệ Như giục ngựa, né người tránh sự hành lễ đám người thái tử, đợi thái tử đứng dậy, lúc này mới từ sau lưng Thế Tông bước ra, xuống ngựa vấn an hai người.
"Sao Thái tử phi lại trở về cùng lúc với phụ hoàng?" Nhìn thấy một người đột nhiên xuất hiện, thái tử kinh ngạc hỏi, hai mắt Thành vương cũng mang ý vị sâu xa liếc nhìn nàng.
Bắt gặp Âu Dương Tuệ Như rời khỏi mình, rồi cùng thái tử đứng chung với nhau, hai người một người thì tuấn lãng, một người thì xinh đẹp, nhìn thấy vô cùng xứng đôi, Hai mắt Thế Tông tối sầm lại, trái tim tuột dốc không phanh, chỉ cảm thấy một màn trước mắt này cực chói mắt, khiến cho hắn phiền chán khó hiểu.
"Trẫm mang Thái tử phi đi ra ngoài săn bắn, thái tử không biết sao?" Thế Tông xuống ngựa, đi đến cạnh hai người, giọng điệu thoáng trầm thấp hỏi.
Thái tử mờ mịt, trong bụng Âu Dương Tuệ Như lại thầm kêu không xong. Chuyện đi săn với Thế Tông, từ đầu đến cuối căn bản nàng sẽ không nghĩ tới việc phái người đi thông báo cho thái tử một tiếng, mà hiện giờ hắn ta đang là "sếp" trực tiếp của mình đó, đã làm vợ người ta, đây chính là biểu hiện việc không hiền đức.
Nghĩ xong, trên mặt Âu Dương Tuệ Như xuất hiện nụ cười như mỉa mai như khinh thường lại như ão não, giải thích với Thế Tông: "Nhi tức lúc đi đã quá vội vàng, thế nên đã quên phái người thông báo cho phu quân một tiếng." Dứt lời, nàng xoay người quỳ gối xin lỗi thái tử, "Là nô tì sơ sót, mong thái tử lượng thứ."
Chuyện vậy mà quên nói cho thái tử, nha đầu kia thật là sơ ý, hai người đã là vợ chồng a! Hay là tân hôn chưa bao lâu, tình cảm còn chút xa lạ.
Thế Tông cảm thán, trong lòng lại không biết vì sao mà bỗng nhiên cảm thấy thuận khí hơn rất nhiều, phiền chán mới vừa nãy tiêu giảm thật lớn, trước khi thái tử mở miệng đã răn dạy: "Tiểu nha đầu làm việc đã quá mức xúc động, sau này nhất định phải sửa chữa đi! Lần này thì bỏ qua, trẫm sẽ nhớ kỹ, không được có lần sau"
Tuy nói là Thế Tông đang răn dạy, nhưng trong đó cũng có nồng đậm tình cảm sủng ái yêu thương và bảo vệ, là ai cũng đều nghe ra, huống chi, xưng hô "tiểu nha đầu" này lại vô cùng thân thiết, trong đó chất chứa tình cảm yêu thích không cần nói cũng biết.
Thế Tông dứt lời, ánh mắt thái tử và Thành vương đều biến đổi, không giống nhau ở chỗ, trong mắt thái tử lộ vẻ vui mừng, trong mắt Thành vương thì lo lắng.
Vì để biểu hiện ra bản thân mình trân trọng Thái tử phi trước mặt phụ hoàng, thái tử vội vàng xua tay bày tỏ, "Thái tử phi thay cô làm bạn phụ hoàng và Hoàng tổ mẫu, cô cảm kích còn không kịp, làm thế nào lại trách tội? Thái tử phi đừng nên nghĩ nhiều."
Nói xong, hắn đưa tay, muốn đỡ Thái Tử Phi, biểu diễn một màn vợ chồng ân ân ái ái
Thế Tông nhìn thấy động tác của hắn, con mắt tối sầm lại, bỗng nhiên mở miệng dặn dò Âu Dương Tuệ Như: "Vừa rồi Thái tử phi hao tổn tinh lực quá độ, thân thể mệt mỏi, vẫn nên lập tức về lều trại nghỉ ngơi cho thỏa đáng."
Âu Dương Tuệ Như vốn đã mệt mỏi không thể tả, gượng bồi thái tử nói chuyện, lá mặt lá trái, trong lòng sớm chán nản đến cực điểm, nghe nói Thế Tông dặn dò, thở phào nhẹ nhõm, quay đầu cười xán lạn với Thế Tông, "Nhi tức tuân mệnh, Nhi tức cũng nên trở về nghỉ ngơi, cho phép nhi tức đi trước một bước." Có Thế Tông làm cha chồng săn sóc như vậy, Thái tử phi thật sự là tốt số!
Cảm thán trong lòng, Âu Dương Tuệ Như căn bản không nghĩ tới việc từ biệt Thái tử và Thành vương, đôi chân run rẩy vội vã bước về phía Tiểu Vũ đang đi tới dìu nàng, không để ý nhưng lại tránh được tay Thái tử đưa đến, tập tễnh tự mình nàng cố sức lết về lều trại.
Thái tử chìa tay ra đón thất bại, trên mặt có chút ngượng ngập, ngầm bực trong lòng, lại không dám lộ ra chút bất mãn nào.
Thế Tông thấy thế lắc đầu, biểu tình có chút bất đắc dĩ, trong đó, lòng dạ lại càng thuận hơn vài phần, chỉ chỉ con hươu bị bắn thành con nhím phía sau rồi ra lệnh với các tùy thị nghênh đón: "Mang con mồi Thái tử phi đi, xử lý sạch sẽ, thịt cứ ướp trước cho tốt, buổi tối Thái tử phi muốn nướng ăn. Còn phần da thì vứt đi." Đã bị bắn thành như cái rây, e là không thể làm kiện áo ngực và giày, đợi chút nữa cho người lột da con hươu lúc sáng của hắn, sung cho Thái tử phi.
Các tùy tùng khom người lĩnh mệnh, nâng con hươu đi hướng thiện phòng (nơi nấu ăn).
Hóa ra là Thái tử phi bồi Hoàng Thượng đi săn bắn, con hươu này là con mồi Thái tử phi, khó trách! Mọi người nghe thấy vậy, trong lòng liền hiểu ra, nhất thời hiểu rõ sự tình, nhìn ra vui mừng trong mắt Thế Tông và sự yêu thích đối với Thái tử phi, vội vàng lên tiếng tán dương tài bắn cung Thái tử phi rất cao, có thể nói là nữ trung hào kiệt.
Thế Tông nghe vậy, tâm tình càng thêm sung sướng, cười hai tiếng sang sảng sau đó mới xua tay nói: "Nào có, nào có, nha đầu vừa luyện tập bắn cung không lâu, còn cần phải rèn luyện thật nhiều mới được." Lời nói tuy rằng khiêm tốn, nhưng trong giọng nói một chút tự hào cũng không hề che giấu, bộ dáng bao che cho con kia nghiễm nhiên không khác gì Âu Dương thừa tướng.
Chúng thần thất kinh, Thái tử phi được sủng ái như thế, địa vị Thái tử liền càng không thể dao động, nghĩ như vậy, khi nhìn về phía Thái tử lại càng thêm cung kính lễ độ.
Thái tử thấy thế, uất khí lúc bị Âu Dương Tuệ Như làm lơ, bị Thành vương áp chế đều bình phục, nhìn về phía Thành vương đứng bên cạnh, khóe miệng nhếch lên. Săn nhiều hơn cô một con mồi thì thế nào? Phụ hoàng vẫn như trước sẽ không nhìn ngươi thuận mắt hơn, còn không có ích bằng đi cưới người vợ hiền lành nhu thuận tài giỏi có khả năng lấy lòng trưởng bối.
Thành vương đón nhận ánh mắt thái tử, cười nhàn nhạt như gió thoảng mây trôi, bàn tay thầm siết chặt ở trong ống tay áo, tức giận trong lòng khó bình ổn: vương phi cái ngu ngốc nữ nhân kia đi chỗ nào rồi? Bảo nàng ta đi thân cận phụ hoàng cùng với Hoàng tổ mẫu nhiều một chút, nàng ta lại chạy đi đâu ngay cả bóng dáng cũng không thấy. Người ta nói cưới vợ nên cưới vợ hiền, lời này thật không sai!
Âu Dương Tuệ Như ngâm nước ấm, rửa sạch đi bụi bẩn với sự mệt mỏi, nằm ngã vật lên trên giường chẳng mấy chốc đã ngủ say, ngủ mãi đến lúc mặt trời lặn về phía tây, trăng treo cành liễu mới tỉnh dậy.
"Bây giờ là giờ gì rồi?" Thấy trong lều trại ánh sáng lờ mờ, ngọn nến đã điểm, Âu Dương Tuệ Như xốc mạn giường lên, hỏi Tiểu Vũ đang đi vào.
"Bẩm tiểu thư, hiện vừa đến giờ Tuất, dạ tiệc khoảng hai khắc sau sẽ bắt đầu, nếu tiểu thư chưa thức dậy, nô tỳ sẽ phải gọi người." Tiểu Vũ vui vẻ đi tới, trong tay bưng một chậu nước ấm, hiển nhiên, đã chuẩn bị xong xuôi để gọi Âu Dương Tuệ Như dậy, hầu hạ nàng rửa mặt sửa soạn.
"Ta tự mình làm." Âu Dương Tuệ Như vội vàng đứng dậy, duỗi chân, dẫm lên tấm thảm lông dê mềm mại, đi đến chỗ rửa mặt.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!