Edit: Vũ Quân
Chu Viên Viên sợ nhất là thứ 5, bởi thứ 5 có tiết Mỹ thuật.
Trong tiết Mỹ thuật phải dùng bút màu nước, mẹ đã mua cho cô hai bộ, nhưng cô luôn không biết giữ gìn đồ dùng. Bút màu nước không phải ném lung tung thì chính là chẳng biết mất ở đâu rồi, hoặc là quên nắp bút nên màu nước bị khô không dùng được, hai bộ bút màu đều bị cô tàn phá như vậy.
Mẹ cô giận cực kì, bà thề sẽ không bao giờ mua màu nước cho cô nữa.
Học kì sau của lớp ba, bọn họ đổi giáo viên Mỹ thuật, đó là một người đàn ông hơn 40 tuổi hơi ẻo lả, có một mái tóc xoăn như tóc giả. Lúc nào thầy cũng híp mắt nhìn khắp cả lớp, đưa ngón tay út đầy đặn nuôi móng dài gác lên bục giảng, lười biếng gõ gõ.
Chu Viên Viên trộm đặt biệt danh cho thầy, gọi là Tóc xoăn.
Trong tiết của Tóc xoăn, học sinh phải tự mang bút màu nước chứ không thể dùng chung với người khác, ai không mang bút màu nước đều sẽ bị phạt.
Mà hình phạt của thầy không giống các giáo viên khác, thay vì phạt đứng thầy phạt ngồi xổm.
Trong giờ học, những ai không mang màu vẽ sẽ phải ngồi xổm ở khắp nơi trong phòng học theo mệnh lệnh của thầy.
Trước giờ học Tóc xoăn sẽ đi tuần tra dọc các dãy bàn học, thầy cũng không phân biệt nam hay nữ, bất kể là ai, chỉ cần lộn xộn trong lúc ngồi xổm, thầy sẽ tiến lên, không chút khách khí dùng đôi giày da trâu đá cho người đó một phát.
Chu Viên Viên ngồi xổm bên cạnh hai bạn nam một béo một gầy, giống như hai người giám thị đặt bên cạnh cô.
Ngồi xổm lâu khiến hai chân đau nhức, cô không nhịn được hơi di chuyển một chút, tên mập mạp hoặc gầy còm sẽ giơ tay lên mách lẻo: "Thầy ơi, vừa rồi Chu Viên Viên đứng lên."
Bởi vì loại mách lẻo này mà rất nhiều lần Chu Viên Viên bị Tóc xoăn đá, dần dần cũng nhận được bài học, cho dù vừa mỏi chân vừa khổ sở cô cũng ngồi im cứng đờ không nhúc nhích bên cạnh chân tường.
Ngồi xổm đủ 45 phút, cô kéo đôi chân giống như không còn phải của mình trở về chỗ ngồi, Gia Thụ hỏi: "Màu nước của cậu đâu?"
Chu Viên Viên nói: "Một cây cũng không tìm thấy." Rồi cô lại vô cớ thẹn thùng và chột dạ nên gào lên: "Cậu đừng hỏi nữa, tôi thích ngồi xổm, tôi ghét tiết Mỹ thuật."
Gia Thụ hạn hán lời, nhưng cậu không tức giận, cũng không nói chuyện nữa.
Vào thứ 5 tiếp theo, buổi sáng đi học cô nhìn thấy trong hộc bàn đặt hộp bút màu nước 36 cây mới tinh, bên dưới hộp còn dán nhãn phần thưởng của cuộc thi cờ vây vào kỳ nghỉ hè năm ngoái.
"Tôi không dùng đến, cho cậu đấy." Gia Thụ nói.
Chu Viên Viên chưa nói cần, cũng chưa nói không cần, cô chỉ cúi đầu, dường như có chút bất lực đi quấn khăn quàng đỏ trước ngực.
Cô khiến Gia Thụ cũng cảm thấy ngượng ngùng.
Mãi cho đến buổi chiều, khi chuông vào học tiết Mỹ thuật vang lên, Tóc xoăn theo thường lệ đi kiểm tra dụng cụ vẽ tranh của từng người, khi còn cách chỗ bọn họ hai bàn, Chu Viên Viên mới bày bộ màu nước của Gia Thụ ra.
Tóc xoăn nhìn bộ màu nước kia rồi lại nhìn mặt cô, không nói một lời cứ thế lướt qua.
Chu Viên Viên cẩn thận mở hộp, khi rút nắp cũng cẩn thận, lúc vẽ cũng nhẹ nhàng, giống như bút màu làm bằng đậu hũ.
Sau khi tan học cô học theo Gia Thụ, sắp xếp lại bút màu theo trình tự màu sắc ban đầu, rồi cẩn thận bỏ vào ngăn cách tầng trong cặp sách, kéo khóa lại.
Bộ bút màu này Chu Viên Viên dùng từ lớp 3 cho đến lớp 5, cho đến khi chúng hoàn toàn khô cạn, không vẽ ra màu nữa, nhưng vẫn giữ nguyên hình dáng như lúc ban đầu, cả hộp hoàn hảo, 36 cây không thiếu một màu nào.
Trước kì thi giữa kì, theo thông lệ phải chọn ban cán sự lớp, sáng sớm ngày hôm đó, cậu bé mập mạp báo cáo cô trong giờ Mỹ thuật cầm một đống bánh quy và đồ ăn vặt đến phân phát. Khi phát đến bàn họ, Gia Thụ nhìn mập mạp, cậu không nói chuyện cũng không động đậy, mập mạp bĩu môi lải nhải "nhàm chán" sau đó hậm hực thu đồ ăn về. Chu Viên Viên nhìn cũng không thèm nhìn, đẩy bánh quy ra bên ngoài, cô nói: "Tôi không cần ăn."
Tiết thứ hai chính là họp lớp, cuộc bầu cử chính thức bắt đầu, Gia Thụ là đại đội trưởng nên không cần tham gia bầu cử trong nội bộ lớp, cậu đến bên cạnh chủ nhiệm thống kê số phiếu.
Chủ nhiệm đọc từng lá phiếu một, Gia Thụ vẽ từng nét của chữ Chính () lên bảng.
Trừ tiếng phấn viết lên bảng đen, trong phòng lặng im không một tiếng động.
Lớp phó học tập, lớp phó lao động, lớp phó sinh hoạt, lớp phó tuyên truyền, cuối
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!