Edit: Vũ Quân
Ngày đầu tiên khai giảng của lớp 2, Gia Thụ đeo cặp sách bước vào lớp mới, cậu nhìn thấy rất nhiều gương mặt quen thuộc từ hồi học lớp 1, đi đến chỗ ngồi của mình cậu buông cặp sách xuống, lấy sách giáo khoa của môn đầu tiên ra... bìa sách dùng lịch treo tường nghiêm túc bọc lại.
Sau đó có một chiếc cặp sách đỏ rực vô tình đè lên sách giáo khoa của cậu, cậu không vui ngẩng đầu lên, nhìn thấy Chu Viên Viên cười lộ ra mấy chiếc răng sữa còn sót lại của thời kỳ thay răng và vẻ mặt kinh hỉ của cô.
Bấy giờ cậu mới chú ý đến trên chỗ ngồi bên cạnh dán ba chữ "Chu Viên Viên".
Đầu cậu ong ong, rút sách giáo khoa từ dưới cặp cô ra, lạnh lùng nhắc nhở: "Đừng đè hỏng sách của tôi."
Hình như Chu Viên Viên bị cậu dọa, cô hốt hoảng nhấc cặp sách lên đặt ra rìa bàn, hé miệng nói: "Cậu còn nhớ vương quốc ngầm không?"
Mặt Gia Thụ đỏ bừng.
Cậu cầm cây thước kẻ từ trong hộp bút ra, vẽ một đường thẳng lên bàn: "Sau này khi đi học cậu không cần nói chuyện với tôi, cũng đừng làm ảnh hưởng đến tôi, càng không được vượt qua vạch kẻ này."
Trống dự bị vang lên.
Cậu không nhìn cô nữa, cậu mở trang thứ nhất của sách ra, ngồi thẳng người lên nhìn về phía trước, hai cánh tay khoanh lại đặt trên bàn.
Việc Gia Thụ không nói chuyện với Chu Viên Viên chẳng ảnh hưởng gì đến chuyện cô tự lẩm bẩm một mình.
Phần lớn thời gian cô đều tự mình ngơ ngẩn, rất ít khi mở miệng nói chuyện, chỉ có khi ngồi bên cạnh Gia Thụ cô mới bắt đầu lải nhải.
Gia Thụ cực ghét cảm giác này, cái cảm giác bị cô coi như "đồng loại."
Vào ngày mưa, trong giờ ra chơi Chu Viên viên nằm bò lên bàn học không nhúc nhích, cô nhìn giọt mưa trên ô cửa kính.
Lẩm bẩm nói: "Giọt mưa nhỏ chậm rãi bò xuống dưới, giống như một con quái vật, từng ngụm từng ngụm ăn mất bạn bè bên cạnh, cơ thể càng to, rơi xuống càng nhanh."
Trong phòng học có người đang cãi nhau ầm ĩ, có người đuổi bắt chơi đùa, vô cùng ồn ào, giọng của cô chậm rãi nhẹ nhàng nhưng lại không bị lấn át.
Gia Thụ đang vùi đầu làm bài tập, đột nhiên cậu duỗi tay, bộp một cái đóng hộp bút chì lại.
Chu Viên Viên hơi ngừng một chút rồi lại tiếp tục nói, cô dựa vào hình dáng khác nhau mà phân vai cho từng giọt mưa, có quái vật bò sát, có quái vật bay, có quái vật biến hình, còn những giọt mưa nhỏ đứng yên chính là trứng quái vật chưa nở.
Bỗng nhiên chuông vào học vang lên, cô lập tức dừng lại.
Gia Thụ như trút được gánh nặng.
Tiết này là Toán học, trên bục giảng giáo viên cầm phấn giảng về phép nhân chia.
Ban đầu Gia Thụ vốn nhìn chằm chằm lên bảng, dần dần, tầm mắt cậu chếch đi, giống như bị thứ gì đó lôi kéo, từng chút từng chút một, cuối cùng cậu nhìn về phía cửa kính dính đầy hạt mưa.
Giáo viên bỗng nhiên gọi tên cậu: "Triệu Gia Thụ."
Gia Thụ cúi đầu, lỗ tai đỏ rực, một tay cậu gắt gao nắm bút viết, giống như muốn bẻ gãy nó, khớp xương trắng nổi cả lên.
Cậu hạ quyết tâm, sau này phải phong tỏa tất cả những ảnh hưởng từ Chu Viên Viên.
Nhưng cậu đã xem nhẹ cô.
Lúc đi học có khi Chu Viên Viên coi việc cắt cục tẩy là một điều thú vị, cô giấu trong ngăn bàn, cắt thành từng lát rồi lại thành từng khối, lúc cắt cô tập trung tinh thần, linh hồn như bay đi xa hơn.
Bút của cô chưa bao giờ dùng để làm bài tập, giống như tâm trí của cô cũng không đặt ở việc nghe giảng, bút cô chỉ dùng để vẽ linh tinh lên sách giáo khoa, cô có thể thay đổi tất cả các trang có hình minh họa từ đầu đến cuối.
Lúc phải làm bài tập, đặc biệt là Toán học, cô chỉ biết ngơ ngác nhìn đề bài, dùng bút chì chọc chọc, một bài cũng chẳng giải ra, cô đành phải đánh chủ ý lên người Gia Thụ, Gia Thụ làm một bài, cô nhìn lén một bài, tuy không vượt qua vạch kẻ nhưng đầu lại vẹo sang một bên.
Gia Thụ bị quấy nhiễu đến khó chịu, cuối cùng cậu lấy hộp bút chì che bài mình đã làm lại, chặt đứt ý định của cô. Chu Viên Viên rấm rứt khóc, tiếng khóc hấp dẫn giáo viên đi đến đây.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!