Chương 9: Tổ tiên

"Ta ngủ đây, không có việc gì thì đừng làm phiền ta." Dứt lời, Châu Hà liền biến mất.

Tang Hủ kìm nén cơn sốc trong lòng, bỏ túi gấm đựng Bổ Thiên Đan xuống đáy túi vải.

Bọn Hàn Nhiêu không có Bổ Thiên Đan thì không thể kéo dài tuổi thọ, nhất định phải tìm khắp nơi trong Quỷ Môn Quan nguy hiểm này, như vậy, kéo theo Tang Hủ cũng phải mạo hiểm rất nhiều. Chi bằng chờ lần sau họ mở cái quan tài nào đó, Tang Hủ lén thảy bốn viên Bổ Thiên Đan vào, như thế họ sẽ tập trung tìm đường ra.

Âm thầm tính toán, mấy người họ đi tiếp, để tiết kiệm nến, trong nhóm chỉ thắp một cây nến. Ra khỏi phạm vi đình Bác Y, băng qua một dòng sông ngầm nhỏ hẹp, mọi người lại nhìn thấy cột mốc "Đài Vọng Hương" (Trông về quê hương). Dưới ánh nến leo lét, phóng mắt nhìn phía trước, dường như thấy được một đài đá khổng lồ cao chót vót được dựng cách đó không xa, bên dưới dày đặc bóng người.

Mọi người trông thấy những bóng người đó, lập tức lòng lạnh toát, lũ lượt nấp sau một tảng đá to.

Hàn Nhiêu đưa ba lô cho Tang Hủ, nói: "Mọi người đợi ở đây, tôi lẻn qua đó thám thính."

Anh ta vác súng, mò mẫm đi. Mọi người nín thở chờ đợi, thấy anh ta quỳ rạp xuống bò, đến chỗ rất gần đám người đó, anh ta ngửa cổ ra nhìn trộm một lúc, ngoảnh đầu lại vẫy tay, tức là bảo họ lại đây. Thẩm Tri Đường che nến, không để ánh lửa bắt mắt quá mức, mấy người họ bắt chước Hàn Nhiêu, bò đến chỗ anh ta.

Giờ gần hơn, nhìn kỹ thì bóng người bên dưới cơ bản đều là xương khô, chẳng có cả khả năng đội mồ sống dậy. Họ tạo thành hình tròn quanh đài cao, đều là tư thế ngồi thiền kết ấn. Thẩm Tri Đường giơ cao nến, phát hiện đám xương khô này tạo thành rất nhiều vòng tròn từ trong ra ngoài, càng gần đài cao thì bộ xương trông càng kỳ quái.

Xương khô ngồi dưới đài cao, cổ mọc ra bốn nhánh, mỗi nhánh lại có một cái đầu lâu. Mà có hơn mười bộ xương khô như vậy.

"Đây đều là yêu quái phải không?" Diệp Tân vừa trông thấy đám xương khô đó bèn run cầm cập, "Làm gì có người nào trông như thế?"

Tang Hủ đeo mặt nạ vào, nhìn đống xương khô, không có gì kỳ quái, ngay cả bóng đen thường xuyên nhìn thấy trước kia cũng không có. Cậu lại ngửa đầu nhìn lên đài cao bằng đá ở chính giữa, đài cao quá, gần như chạm tới trần hang động, bên trên đen ngòm, chẳng nhìn rõ gì cả.

"Anh Kiến Quốc," Thẩm Tri Đường nhìn cậu đeo mặt nạ, "Mặt nạ của anh ở đâu ra vậy?"

Tang Hủ liếc mắt nhìn cô.

Cô không hỏi mặt nạ này là cái gì, dùng để làm gì, mà hỏi thẳng ở đâu ra, xem ra cô biết cái mặt nạ không tầm thường.

Thẩm Tri Đường rất uyên bác, hình như biết rất nhiều thứ.

"Lúc lạc mọi người, tôi đã vào quán Mạnh Bà, nhặt được bên cạnh quan tài của Mạnh Bà." Tang Hủ nói.

Hàn Nhiêu chui vào đống xương khô, lục tìm Bổ Thiên Đan trong quần áo mục nát của họ.

Mấy người còn lại cũng nhắm mắt đưa chân, chui vào đống xương khô. Tang Hủ đi tới hàng đầu, giả vờ mò mẫm xương khô, thực tế thì cậu móc bốn viên Bổ Thiên Đan từ túi gấm ra, nhét mỗi viên vào tay một trong số mấy bộ xương khô bốn đầu này. Sau đó tranh thủ lúc bọn Hàn Nhiêu không chú ý, cậu lại lùi về chỗ đống xương khô bình thường.

Chưa được bao lâu, cậu nghe thấy Thẩm Tri Đường phấn khích reo lên: "Tìm thấy rồi!"

Mấy người nhanh chóng chạy tới, Thẩm Tri Đường cẩn thận móc Bổ Thiên Đan từ tay mấy bộ xương khô bốn đầu kia, đặt dưới mũi ngửi thử, "Bổ Thiên Đan có mùi thơm đặc biệt, đúng là mùi này."

Cô chia cho mỗi người một viên. Diệp Tân cảm động chết đi được, lẩm bẩm: "Ông trời phù hộ, ông trời phù hộ!"

Hàn Nhiêu ngửi thử, đúng là Bổ Thiên Đan, bèn nhai nuốt luôn. Diệp Tân và Thẩm Tri Đường thì không ăn ngay mà cất đi.

Hàn Nhiêu bảo Tang Hủ, "Cất thứ này kỹ vào. Nhớ lấy, Bổ Thiên Đan không chỉ có thể kéo dài tuổi thọ, nếu cậu vô tình nhìn thấy thứ không nên nhìn, đầu óc rối loạn, cơ thể sụp đổ, nuốt một viên Bổ Thiên Đan sẽ khá hơn hẳn, ít nhất thì có thể ức chế cơ thể biến dị. Nếu ăn đủ nhiều, thậm chí có thể khỏi hẳn. Trước đây tôi vô tình liếc nhìn An Hoà, đầu óc cứ đau mãi, cậu xem, ăn một viên bèn khỏi ngay, hữu ích hơn cả thuốc bổ não của bà ngoại* tôi."

Tang Hủ biết anh ta nói thật, bèn gật đầu.

Thẩm Tri Đường lại nói: "Anh Kiến Quốc, tôi dùng một viên Bổ Thiên Đan mua mặt nạ của anh, có bán không?"

Diệp Tân gần như trợn lòi cả mắt, "Một viên Bổ Thiên Đan mua một cái mặt nạ lởm, chẳng thà chị mua tôi đi."

Thẩm Tri Đường liếc nhìn cậu ta, cậu ta bịt miệng không nói nữa.

Hàn Nhiêu mắng cậu ta: "Ngu ngốc, cô nàng* chịu bỏ một viên Bổ Thiên Đan ra mua, chứng tỏ cái mặt nạ này xứng với cái giá ấy."

Tang Hủ lắc đầu, nói: "Không bán."

Thẩm Tri Đường bật cười, "Bao nhiêu thì anh chịu bán?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!