Chương 8: Xác ướp

Diệp Tân sợ chết khiếp, lén lút bò lùi, lui ra sau cột đá xa Tang Hủ nhất.

Tang Hủ bình tĩnh ung dung tiến lên vài bước, lộ diện hoàn toàn trong tầm nhìn của xác ướp. Đầu của xác ướp chuyển động theo cậu, cặp mắt nheo thành một đường thẳng toát ra tà khí vô cớ.

Trên cầu treo bên kia, Hàn Nhiêu bám được hai tay lên dây thừng, cơ bắp gồng căng, dốc hết sức kéo mình lên.

Còn một chút nữa thôi, Tang Hủ phải tiếp tục câu giờ.

"Xì xì xì xì——"

Xác ướp lại phát ra tiếng động lạ lần nữa, có điều có thể là ở xa nên Tang Hủ không bị nó mê hoặc.

Tuy nhiên, tần số của tiếng xì xì càng lúc càng cao, Tang Hủ cảm thấy là lạ.

Cậu chắp tay sau lưng, ra dấu với Diệp Tân, bảo cậu ta đi giúp Hàn Nhiêu. Thực ra Diệp Tân đã gần sợ vãi đái, nhưng thấy hai anh chàng liều mạng như vậy, cậu ta không thể làm rùa rụt cổ được. Diệp Tân nghiến răng, trèo lên cầu treo, khom lưng ôm eo Hàn Nhiêu, dốc hết sức từ thuở bú mẹ kéo một chân anh ta lên.

"Xì xì xì xì xì——"

Tần số càng cao hơn.

Tang Hủ nghe thấy một chút âm thanh nghịch âm.

Hàn Nhiêu vừa trèo lên cầu treo, bỗng nghe thấy tiếng xào xạc vang lên bốn phía. Quan tài đá ở các ngôi đình bỗng chốc đều phát ra tiếng động, rất nhiều nắp quan tài bị mở ra một kẽ hở, quần áo vải rách tả tơi trào ra ngoài.

Có thứ gì đó định trèo từ bên trong ra.

Hơn nữa không chỉ một.

—— Nó không phải đang thử mê hoặc Tang Hủ, mà là đang gọi đồng bọn của mình.

Hàn Nhiêu cuống quýt giơ súng định bắn cái xác ướp nọ, nhưng phát hiện ra xác ướp trong đình đã biến mất, chỉ còn một mình Thẩm Tri Đường đờ đẫn đứng im tại chỗ.

"Thứ đó đâu rồi?"

"Ở chỗ anh Kiến Quốc!" Diệp Tân gọi khẽ.

Hàn Nhiêu nhanh chóng quay nòng súng, vừa nhìn sang, lập tức túa mồ hôi lạnh. Cái xác nọ đang treo ngược như dơi trên đình, đối mặt với Tang Hủ, cực gần cậu.

Tang Hủ đã tê liệt.

Vốn dĩ cậu đã ước chừng khoảng cách giữa mình và xác ướp, cho rằng ngộ nhỡ xác ướp lao về phía mình, cậu vẫn có thời gian chạy trốn. Ai dè chỉ trong chớp mắt, xác ướp đã xuất hiện ngay trước mắt cậu.

Sơ sẩy quá.

Chẳng phải Châu Hà toàn làm thế đấy sao? Bụp một phát bèn dí sát mặt vào.

"Xì xì xì xì——"

Lần này tiếng xì xì gần ngay gang tấc, có thể là vì đang đeo mặt nạ, Tang Hủ cảm thấy đầu hơi choáng váng, nhưng không mất hết lý trí như Thẩm Tri Đường. Hàn Nhiêu trên cầu treo lập tức nạp đạn, giơ súng bắn. Đầu xác ướp bị bắn nát bét, óc bắn lên mặt nạ của Tang Hủ, mùi thối xộc lên mũi, Tang Hủ ghê tởm buồn nôn.

Hàn Nhiêu bắn súng cực kỳ xuất sắc, vượt xa người thường. Tang Hủ và xác ướp gần nhau đến vậy, anh ta bắn không do dự chút nào, hơn nữa bắn cực chuẩn. Sau phát súng, xác ướp mới phát hiện sau lưng vẫn còn người khác, nửa cái đầu còn lại quay ngoắt 180 độ. Hàn Nhiêu không cho nó cơ hội áp sát, anh ta nạp viên đạn thứ hai, bắn tiếp. Lần này, cả cái đầu xác ướp đều đi tong, cơ thể như con dơi gục xuống, rơi vào vực thẳm không thấy đáy.

Giây phút xác ướp rơi xuống vực thẳm, Thẩm Tri Đường như vừa tỉnh mộng.

Trên các ngôi đình bốn phía, toàn bộ nắp quan tài đều đang mở ra.

"Chàng trai*, mau lại đây!" Hàn Nhiêu quát.

Anh ta cõng Diệp Tân bỏ chạy, lao thẳng tới chỗ Thẩm Tri Đường. Thẩm Tri Đường vừa lấy lại tỉnh táo, vừa thấy cảnh này, chẳng cần nghĩ cũng biết đã xảy ra chuyện gì, cô lập tức tập hợp với Hàn Nhiêu. Tang Hủ tháo mặt nạ, đeo kính cận, chạy qua cầu treo. Tiếng nắp quan tài nện xuống đất truyền tới từ sau lưng, Tang Hủ biết thi thể đã bò ra từ ngôi đình cậu vừa ở.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!