Chương 7: Tám địa danh

Nụ hôn vừa đặt xuống, Tang Hủ tách ra khỏi hắn.

Không ngờ lại chạm vào hắn được, ông cụ nói không sai, hắn không phải ma.

Đã sống hai mươi lăm năm, Tang Hủ chưa từng hôn phụ nữ, chưa từng hôn đàn ông, thế mà lại hôn một sinh vật không xác định, không biết là nam hay nữ..... Có điều, phán đoán từ chiều cao, giọng nói và bộ phận nào đó của Châu Hà, chắc là đực.

Tang Hủ mở mắt ra nhìn Châu Hà, đồng tử mắt giấu sau mặt nạ đen láy mà sâu thẳm, như có một ma thuật bí ẩn, chạm phải ánh mắt đó, tim run nhè nhẹ như chạm vào điện.

"Chậc," rõ ràng Châu Hà không hài lòng lắm, "Thế là hết à?"

Tang Hủ: "..."

Cậu ngửa đầu, hôn mặt nạ của hắn lần nữa.

Thế này là được rồi chứ?

Châu Hà bật cười, hắn hơi khom người, áp sát Tang Hủ, nói: "Tiểu Quai, nhắm mắt lại."

Sau đó, Tang Hủ cảm nhận được mắt mình bị một bàn tay lạnh băng bịt kín.

Sau đó nữa, cậu bị kéo xuống biển sâu.

Ý thức chìm xuống như một tảng đá không thể tự thoát ra, tầm nhìn bị bịt kín bưng, cậu chẳng nhìn thấy gì cả, vô thức muốn giãy giụa, bỗng nhiên vô số đôi tay xuất hiện ôm chặt lấy cậu. Không giống trói buộc, ngược lại như giúp cậu lấy lại thăng bằng. Cậu cảm nhận được bóng đen đặc quánh lại gần mình, gáy bị một bàn tay giữ chặt, cậu bị cạy mở môi lưỡi mà không thể chống cự được.

Như bị công thành đoạt đất, khoang miệng bị chiếc lưỡi mềm mại lạnh lẽo xông vào. Đây tựa như một giấc mộng lồng trong mộng, rõ ràng đang ở hang động ngầm bao la, nhưng cậu lại cảm nhận được rõ ràng sóng nước, bóng đen, và nụ hôn ngang ngược của Châu Hà. Tay cậu cũng bị giam cầm, không biết là cỏ biển hay gì, trói cứng tay cậu, cậu bị treo lơ lửng giữa biển, chịu đựng sự cướp đoạt không hề kiêng dè gì của Châu Hà.

Áo bị giật mở, những bàn tay lạnh giá trơn tuột đó luồn vào. Cơ thể cậu chạm phải hơi lạnh như băng tảng, vô thức rùng mình. Dường như Châu Hà cảm nhận được cậu run rẩy, hắn tưởng cậu sợ, những bàn tay v**t v* cậu bèn chậm lại, luồn vào sâu từng tấc một.

Đầu lưỡi bị gảy, trêu đùa như một kiểu tán tỉnh. Rõ ràng ngâm mình trong biển sâu buốt giá, nhưng cậu lại cảm thấy lửa bùng cháy sâu trong cơ thể, thiêu đốt cần cổ trắng nõn.

Cho tới khi Tang Hủ không thở được, bật ra tiếng ấp úng khó nhịn, nụ hôn áp đảo một chiều này mới kết thúc. Tang Hủ thở hổn hển mở mắt ra, phát hiện mình vẫn đang ở trong hang động ngầm, còn dựa vào quan tài Mạnh Bà từ lúc nào chẳng biết.

Quần áo bị vò nhàu nhĩ, cậu ngồi dưới đất, cảm thấy mình như một con búp bê vải bị chà đạp. Một lúc lâu sau, cuối cùng cũng hoàn hồn, cậu chậm chạp vuốt phẳng nếp nhăn quần áo. Vết ửng hồng trên cổ tan biến, cậu lại khôi phục vẻ bình tĩnh lãnh đạm mọi khi.

"Ngài có cách đưa em ra ngoài không?" Tang Hủ hỏi.

"Lúc không nhìn thấy đường, đeo mặt nạ của ta vào." Châu Hà nói, "Lâu lắm rồi không ra ngoài đi lại, ta quên gần hết đường rồi, ta không thể xuất hiện liên tục, em phải tự mò. Đẩu Mẫu Nguyên Quân là vị thần mà nhà em thờ phụng, theo lý thì nơi này không nguy hiểm với em, nhưng không biết làm sao, hình như nơi này đã bị một sức mạnh khác ô nhiễm. Giữ cảnh giác, còn nữa, không được đeo mặt nạ quá một khắc, nếu không thì em sẽ không bao giờ tháo nó ra được nữa."

Thì ra tên này cũng không biết đường. Tang Hủ hơi thất vọng về hắn.

Tại sao không thể xuất hiện liên tục? Tang Hủ suy nghĩ, ông cụ từng nói, Châu Hà không được hoàn chỉnh.

Lẽ nào đây là nhược điểm của hắn ư? Cảm giác hỏi Châu Hà, hắn cũng sẽ không kể cho cậu biết.

"Người nhà họ Tang làm sao vậy?" Tang Hủ chọn câu có thể hỏi.

"Chết sạch rồi." Giọng Châu Hà chứa vẻ chế nhạo, "Họ thờ phụng Đẩu Mẫu Nguyên Quân, sau khi chết sẽ thay đổi hình thái, biến thành gia quyến của thần linh. Hình như ông nội em không muốn em giống họ, nên mới mời ta ra."

Thì ra là vậy. Tang Hủ gật đầu, "Đẩu Mẫu Nguyên Quân là vị thần nhà họ Tang thờ phụng, em có thể nhờ Người giúp đỡ được không?"

"Không được." Châu Hà liếc nhìn cậu, "Thần không bao giờ đáp lại con người."

Tang Hủ lại hỏi: "Thế ngài là gì vậy? Là thần? Hay là người?"

"Tiểu Quai," Châu Hà nhìn xuống cậu, "Ông nội chưa dạy em à? Đừng biết quá nhiều. Biết càng nhiều, càng dễ phát điên. Em chỉ cần biết, ta là chồng em. Chỉ cần em ngoan ngoãn nghe lời, làm tròn nghĩa vụ làm vợ của em, ta sẽ bảo vệ em."

Tang Hủ: "..."

Nghĩa vụ làm vợ là gì, cho hắn đụ à?

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!