Chương 49: Chính Ninh

Họp lâu thế, Châu Hà cảm thấy mất kiên nhẫn, hắn khoanh tay dựa vào ghế, hỏi: "Còn chuyện gì nữa?"

Châu Nhất Nan cung kính nói: "Cụ cố, làm phiền cụ đợi thêm. Lần này mọi người đã mang về hài cốt của người nhà họ Tang, tình cờ Na mà An Cẩn mời là Phạt Ác Phán Quan, có thể dùng hài cốt làm vật trung gian, gọi hồn một người nhà họ Tang ra hỏi chuyện. Dưới bút gọi hồn, hồn ma không được nói dối. Nhưng suy cho cùng thì đây vẫn là người nhà họ Tang, nhà họ độc ác nham hiểm, để tránh xảy ra sự cố, xin cụ cố toạ trấn đàn tràng."

Châu Hà nghĩ bụng không ổn rồi, không ngờ Na của Châu An Cẩn lại là Phạt Ác Phán Quan.

Châu An Cẩn chợt nói: "Gọi cả Tiểu Tang vào đi."

Châu Hà chau mày, nói: "Gọi y vào làm gì?"

"Cậu ta là nhân viên mà sau này tập đoàn muốn tập trung đào tạo, cho cậu ta mở mang tầm mắt cũng tốt." Châu An Cẩn mỉm cười nho nhã.

Châu Nhất Nan liếc nhìn anh ta, biết con trai mình bẩm sinh đa nghi, dù cho Tang Hủ đã mời Na về thì vẫn chưa hết nghi ngờ.

Cũng phải, suy cho cùng thì Tang Hủ trở về nguyên vẹn từ Quỷ Môn Quan, lại họ Tang, đáng phải điều tra. Ông ta gật đầu với thư ký, thư ký đẩy cửa ra ngoài, một lát sau dẫn theo Tang Hủ vào.

Tang Hủ bước vào, thấy cụ cố nhíu chặt mày, biết sự việc tiếp theo e là không đơn giản. Nhưng bất kể ra sao, vẫn phải nịnh nọt, cậu rót trà cho cụ cố, lại rót trà cho Châu Nhất Nan.

Châu An Cẩn bảo cậu: "Tiếp theo chúng tôi muốn gọi âm hồn của hài cốt nhà họ Tang, cậu ở lại đây, làm quen với dòng họ Tang. Người nhà này quái đản rùng rợn, rất có thể là đầu sỏ tội ác làm Cõi Mộng sụp đổ. Cậu nhìn cho rõ, tương lai đối phó với người nhà họ Tang cũng tiện chuẩn bị trước."

Tang Hủ cúi đầu ngoan ngoãn, "Vâng, cảm ơn lãnh đạo cho tôi trải sự đời."

Các thư ký kéo bao tải chứa xương vào. Bốn góc thắp nến, tắt đèn, rèm cửa sổ kéo kín mít, chắn hết ánh sáng tự nhiên bên ngoài. Trong phòng họp tối om, chỉ có ánh nến đong đưa. Ánh nến rọi lên mặt mỗi người, như đeo một lớp mặt nạ vàng mã, âm u đáng sợ.

Châu An Cẩn đi tới bàn, hoa văn sặc sỡ xuất hiện trên gương mặt trắng nõn, màu sắc nổi bật, đen ngòm dữ tợn, rõ ràng là dung mạo của một phán quan.

Tay anh ta vừa chỉ vào bao tải, ánh nến xung quanh lắc lư dữ dội, đồng loạt chuyển sang màu xanh thẫm.

Trong bao tải, một luồng khói xanh chui ra, ngưng tụ thành một thanh niên bay lơ lửng. Y mở cặp mắt vô hồn, ngơ ngác nhìn bóng tối trước mắt, chỉ nhìn rõ được những ngọn nến leo lét kia. Mọi người vốn đang che mắt, sợ nhìn thấy thứ không được nhìn, suy cho cùng thì bộ xương của người này có bốn cái đầu, không ngờ hồn lại là dáng vẻ người bình thường, không có bất cứ điểm gì khác thường, bèn lũ lượt hạ tay xuống.

Châu An Cẩn dùng khoé mắt quan sát Tang Hủ, thanh niên này đang lặng lẽ nhìn hồn ma, trên mặt không có biểu cảm gì.

Anh ta mải quan sát Tang Hủ, không phát hiện ra biểu cảm của Châu Hà hơi lạ. Châu Hà chau mày, cảm giác âm hồn này nhìn hơi quen.

Gặp ở đâu rồi nhỉ... Không nhớ ra được nữa.

Châu An Cẩn hỏi: "Ngươi có phải huyết mạch nhà họ Tang không? Tên là gì?"

Âm hồn âm u lên tiếng: "Ta là người nhà họ Tang... Tên là Tang Chính Ninh... Cha mẹ gọi ta là Ninh Bảo, bác Thủ Gia gọi ta là cậu Ninh, còn người nọ... toàn gọi ta là đồ ngốc, thò lò mũi xanh, rắm thối..."

Rắm Thối.

Châu Hà chợt nhớ ra.

"Được rồi," Châu An Cẩn ngắt lời âm hồn lải nhải này, hỏi, "Ngươi có biết nhà họ Tang các ngươi có một người thăng thiên rồi không?"

"Biết..."

"Đó là ai?"

Âm hồn thành thật trả lời: "Đời cuối cùng nhà họ Tang, đứa bé cuối cùng..."

"Ta hỏi," Châu An Cẩn kiên nhẫn hướng dẫn y, "Kẻ đó tên là gì?"

Lòng Tang Hủ thầm nảy thịch, Châu Nhất Nan nhìn về phía cậu, cậu rót trà cho ông ta mà mặt không biến sắc.

Âm hồn lải nhải: "Quai Quai, Tiểu Quai, cục cưng..."

"Không có tên à?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!