Sau khi trở về hiện thực, Tang Hủ giao nộp bao tải mang từ 1817 ra. Văn Uyên cũng đến nhà họ Châu, anh ta từng mổ bụng lấy thịt cúng, tính là tai nạn nghề nghiệp, nhà họ Châu cung cấp Bổ Thiên Đan miễn phí cho anh ta chữa trị. Tang Hủ nhìn Bổ Thiên Đan mà Châu Nhất Nan đưa cho mình, thầm nghi hoặc, hình như nhà họ Châu không thiếu Bổ Thiên Đan, rốt cuộc Bổ Thiên Đan của họ ở đâu ra? Tang Hủ rất tò mò.
Người ngồi kín phòng họp, Châu Hà ngồi đầu, Châu Nhất Nan ngồi bên phải hắn, bên cạnh là Châu An Cẩn. Còn có một số người thuộc cấp quản lý, Tang Hủ chưa bao giờ gặp.
Đáng lẽ phải do đội trưởng viết một bản báo cáo nói rõ tình huống, tóm tắt hoàn cảnh của họ trong mộng, đặc biệt là nguyên nhân chết của hai người ngoại tộc Châu Thị còn lại, nhưng do không ai dám bảo Châu Hà viết báo cáo, Châu Nhất Nan bảo Tang Hủ trực tiếp kể miệng.
Tang Hủ đã rèn luyện được bản lĩnh nói dối cao siêu ở chỗ Châu Hà từ lâu, nói một bài luận văn dài nửa hư nửa thực, Châu Nhất Nan không phát hiện ra gì bất thường, ngược lại hết sức khen ngợi Tang Hủ.
Châu Nhất Nan tổng kết: "Giấc mộng lần này, mặc dù nhà họ Châu chúng ta bị tổn thất hai nhân viên, nhưng may mà dưới sự dẫn dắt của cụ cố, chúng ta đã thành công giành được hài cốt của người nhà họ Tang. Ngược lại là người ngoại tộc nhà họ Tần, vào trước chúng ta, gần như bị diệt toàn quân, chẳng thu hoạch được gì, cộng tác viên sót lại cuối cùng cũng là do người nhà họ Châu chúng ta mang ra ngoài."
Ông ta mỉm cười,"Trước nay nhà họ Tần luôn kiêu ngạo, lần này thật sự quá mất mặt."
Ông ta lại nhìn sang Văn Uyên, "Cậu vất vả rồi, lần này cậu thể hiện rất xuất sắc, nên tập đoàn sẽ chi trả toàn bộ chi phí cần cho điều trị, có nhu cầu gì cứ nói với tập đoàn."
Văn Uyên không giỏi ăn nói, chỉ gật đầu, tỏ vẻ đã biết.
Châu Nhất Nan nhìn sang Tang Hủ, thần sắc hiền hoà, "Tiểu Tang, cậu cũng hết sức xuất sắc. Nghe nói cậu đã mời được Na?"
"Vâng." Tang Hủ cụp mắt, vẻ mặt toát ra vài phần suy sụp và đau buồn, "Trước khi chết, em họ tôi đã tặng Na của em ấy cho tôi."
Châu Nhất Nan liếc nhìn Châu An Cẩn bên cạnh, Châu An Cẩn gật đầu, thầm xua tan lo ngại về Tang Hủ.
Suy cho cùng Tang Hủ mời được Na, chứng tỏ cậu đã tu luyện thần thông của nhà họ Châu, mà một khi đã tu luyện thần thông nhà họ Châu thì không thể tu thần thông của nhà họ Tang được nữa.
Nhưng ngộ nhỡ nhà họ Tang có thần thông gì có thể sao chép thần thông của người khác thì sao? Họ chẳng hay biết gì về thần thông của dòng họ Tang, thế gian rộng lớn đầy rẫy điều kỳ diệu, có khả năng này cũng chưa biết chừng.
Châu An Cẩn vẫn giữ chút hoài nghi.
Châu Nhất Nan an ủi Tang Hủ, "Tiểu Tang, hãy nén đau buồn. Em họ cậu chịu đưa Na của cậu ấy cho cậu, chứng tỏ cậu ấy hy vọng cậu sống tốt. Tôi nhớ Hộ Pháp Linh Quan đó là Na mà cậu ấy mời được từ một cái khoá trường mệnh, sát khí nặng nề, cực kỳ lợi hại. Nhà họ Châu chúng tôi trước nay coi trọng người tài, đặc biệt là nhân viên tố chất học vấn cao siêu như cậu, sau này tập đoàn sẽ tập trung đào tạo cậu."
Na trong khoá trường mệnh? Là khoá trường mệnh bằng vàng mà bố mẹ để lại cho cậu, sau này bị mợ phát hiện cướp mất đấy ư?
Lẽ nào Hộ Pháp Linh Quan liên quan đến nhà họ Tang?
Tang Hủ dằn suy nghĩ, đứng dậy khom lưng vái Châu Hà, lại vái Châu Nhất Nan, "Đều là cụ cố và chủ tịch chỉ đạo tốt, tôi nhất định sẽ cố gắng hơn, trợ giúp các vị lãnh đạo."
Dứt lời, cậu nhìn thấy cốc trà của Châu Nhất Nan đã hết, còn rót nước cho Châu Nhất Nan. Châu Nhất Nan khen cậu không ngớt, nếp nhăn trên mặt cười giãn cả ra, "Người có công ắt được thưởng, Tiểu Tang, cậu có muốn gì không?"
Tang Hủ trịnh trọng nói: "Tôi hy vọng cụ cố khoẻ mạnh, chủ tịch vạn sự như ý, Châu Thị chúng ta ngày một phát triển, đứng đầu năm dòng họ."
"Hay!" Châu Nhất Nan phấn khởi vô cùng, "Nói hay lắm!"
Ngoại trừ Châu Hà, tất cả mọi người trong phòng họp đều vỗ tay. Châu Hà nhìn quanh những người nhà họ Châu khen ngợi Tang Hủ không ngớt miệng, cảm thấy họ không có ngu nhất chỉ có ngu hơn, thế mà lại bị lừa bởi những lời nói dối của Tang Hủ dễ dàng đến thế.
Thiểu năng, ngu ngốc, IQ thấp. Đần độn thế này, uổng công làm con cháu của Châu Hà, Châu Hà hận không thể đuổi hết họ ra khỏi gia phả nhà họ Châu.
Cuối cuộc họp, Tang Hủ được đề bạt, Châu Nhất Nan nói, sau này Tang Hủ có thể tự do chọn đồng đội vào mộng, còn được tập đoàn hỗ trợ trang bị, bao gồm một số bùa chú bảo bối cấp thấp, đồ cổ và các loại trang bị công nghệ cao.
Đối với Tang Hủ mà nói, việc này là một việc mừng lớn, nhân viên bình thường chỉ được hỗ trợ đạn dược, nhưng trong giấc mộng, thứ hữu ích hơn là bùa chú và đồ cổ như bùa đổi chỗ, mặt nạ Ân Giao. Châu Thị sản nghiệp khổng lồ, ắt có không ít kho báu, dù chỉ được mượn một phần cấp thấp thì cũng là sự giúp đỡ to lớn.
Quan trọng hơn là, trở thành cán bộ thì sẽ trở thành người thuộc tầng lớp cấp thấp của Châu Thị. Có phải thế có nghĩa là Tang Hủ có thể tiếp xúc với nhiều bí mật của người ngoại tộc hơn hay không? Ví dụ như cách biết trước giấc mộng tiếp theo, cách lập đội vào mộng?
"Tiểu Tang và Tiểu Văn, các cậu ra ngoài trước đi, chúng tôi còn có chuyện cần bàn với cụ cố." Châu Nhất Nan nói.
Sau khi rời phòng họp, Tang Hủ ngồi trong hành lang đợi Châu Hà. Đang cúi đầu nghịch điện thoại, một người dừng trước mặt. Tang Hủ ngẩng đầu lên, bắt gặp cặp đồng tử mắt màu xám của Văn Uyên.
"Cảm ơn." Anh ta nói.
Trước giờ anh ta ăn nói ngắn gọn, nhưng Tang Hủ hiểu được, chắc là cảm ơn Tang Hủ cứu anh ta ra ngoài.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!