"Đi thôi." Châu Hà nói.
"Đi đâu?"
"Còn đi đâu được nữa?" Châu Hà nâng cằm cậu lên quan sát, đồng tử mắt đen láy to tròn, hơi ngốc. Châu Hà nghi ngờ cậu ngốc thật, "Không phải bạn ngươi bảo ngươi lối ra ở đâu rồi đấy sao? Ta đưa ngươi ra ngoài."
"Cụ có cách giải quyết thịt cúng không?"
"Không."
Tang Hủ nhìn hắn, hắn lại xù lông, "Đã bảo ta không phải vạn năng rồi, ngươi có đi hay không? Cho ngươi ba giây, ba, hai, một!"
Đếm đến một, Tang Hủ vẫn bất động.
Châu Hà không hiểu cậu nữa, "Rốt cuộc ngươi muốn làm gì?"
Tang Hủ cụp mắt, như đang do dự.
Có Châu Hà ở đây, đương nhiên cảnh khốn cùng bên dưới cũng dễ như trở bàn tay. Dù cho hắn không hoàn chỉnh, chưa có cách giải quyết thịt cúng sinh trưởng liên tiếp, cũng có thể đưa Tang Hủ ra ngoài bình an. Tang Hủ nói thêm vài câu ngon ngọt, hoặc buổi tối cho hắn ngủ cùng, Châu Hà vui vẻ, cũng có thể nhân tiện đưa cả Thẩm Tri Đường ra ngoài.
Nhưng tại sao trong tim trống trải, cứ cảm thấy vẫn còn chuyện chưa hoàn thành.
Những người áo trắng im lặng đó xuất hiện trong đầu cậu, luồng sáng bay vào lồng ngực cậu như tạo thành một cái chuỳ nhỏ hư vô, gõ thùm thụp vào tim cậu.
Bộ đàm trong ba lô của Phương Lan Tắc lại có tiếng——
"Có ai không... Một mình tôi... cô đơn quá..."
Là giọng Quách Hoành Kiến.
Tang Hủ lấy bộ đàm ra, hỏi: "Tôn Uyển Thanh còn ở đó không?"
"Không còn nữa... Cô ta đi rồi..."
Tang Hủ tắt bộ đàm, nhìn thời gian, Thẩm Tri Đường còn nửa tiếng nữa. Cậu khoác ba lô của mình và vác bao tải, nói: "Em tạm thời chưa muốn đi, em muốn đi tìm Tôn Uyển Thanh, được không?"
"Ngươi tìm cô ta làm gì?" Châu Hà chau mày.
Oắt con này không được lợi thì không làm, chắc chắn là có âm mưu nào đó.
Châu Hà nhắc nhở cậu: "Ngươi muốn Trói Hồn cô ta? Trói hồn vía người bình thường chẳng có ích gì."
"Cô ấy một mực tìm mẹ mình, mẹ cô ấy cũng đang tìm cô ấy." Tang Hủ thoáng dừng, nói, "Tổ tiên nhà em dùng giấc mộng lồng mộng nói cho em biết nơi này đã xảy ra chuyện gì, bảo em rằng cô giáo Tưởng ở ngay bên dưới, nhất định là có dụng ý của họ. Em nghĩ, họ hy vọng em gánh vác sứ mệnh của nhà họ Tang, nghĩ cách trấn áp thịt cúng. Nhưng việc này khó quá, năng lực của em có hạn, quả thật không làm được.
Có điều, cho mẹ con họ đoàn tụ thì chắc là được."
Châu Hà nhướn mày, hắn không ngờ Tang Hủ lại nghĩ như vậy.
Việc này tốn công không được lợi, còn phải gánh chịu rủi ro nhất định —— Suy cho cùng thì ở nơi quỷ quái này, nán lại thêm chỉ một giây thôi cũng có thể sẽ xuất hiện biến cố không lường trước, còn trước giờ Tang Hủ luôn coi tránh hại tìm lợi làm phương châm, thế mà lại chịu thử.
"Không cần đi tìm cô ta," Châu Hà ra vẻ dễ như trở bàn tay, "Để cô ta đến tìm ngươi."
Hắn lấy một sợi chỉ đỏ và ba nén nhang từ ba lô của Tang Hủ, đầu tiên dùng chỉ đỏ buộc eo Tang Hủ, đầu còn lại buộc vào cổ tay mình, rồi bảo Tang Hủ đốt nhang, gọi thầm tên Tôn Uyển Thanh, c*m v** bậu cửa, vái ba vái thật kêu.
Tang Hủ làm theo lời hắn, cúi người dập đầu vái, gọi thầm "Tôn Uyển Thanh".
Vái lần hai, lại gọi "Tôn Uyển Thanh".
Vái lần thứ ba, cậu ưỡn thẳng người đang định gọi tên, thì bỗng dừng lại. Trước mắt Tang Hủ có thêm một đôi chân xanh tím. Phía trên cặp chân là váy hoa nhí dài đến đầu gối, dính đầy vết máu nhìn mà ghê. Tang Hủ cảm thấy đỉnh đầu mình có một ánh mắt hung ác, như muốn thiêu cháy đầu mình thành hai lỗ.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!