Chương 45: Trùng Xác

Sự việc quái dị quá mức.

Là một nô lệ tư bản tận tuỵ với nghề, mặc kệ mệt mỏi cỡ nào, nhất định đồng hồ sinh học của Tang Hủ sẽ đánh thức cậu vào tám giờ rưỡi mỗi sáng. Không ngờ nơi quái quỷ này lại có thể khiến nô lệ tư bản ngủ liền bảy mươi hai tiếng đồng hồ, đáng sợ quá.

Còn về những người khác biến mất, Tang Hủ không quan tâm đến an nguy của họ. Còn Châu Hà, lời lẽ của Châu Hà trong giấc mộng lồng mộng kia cho thấy so với Châu Hà mà nói, Tang Hủ cần lo cho bản thân mình hơn. Suy đoán theo giọng điệu của Châu Hà, có thể đúng là Châu Hà đã rơi vào khó khăn, nhưng thoát ra chỉ là vấn đề thời gian mà thôi.

"Ngủ ở đây rất có vấn đề," Thẩm Tri Đường nói toạc hết thông tin mình nắm giữ, "Vì đồng đội của tôi không đáng tin cậy cho lắm, tên Lão Quách kia quấy rối t*nh d*c tôi, tôi sợ hắn sẽ nhân dịp tôi ngủ để xâm phạm tôi, nên trước giờ tôi không dám ngủ. Sau đó, đêm đầu tiên đội tôi nghỉ ngơi, đã có người mất tích. Lúc đó không phát hiện ra là do ngủ, đêm thứ hai nghỉ ngơi, lại có người mất tích. Đến đêm thứ ba, chỉ còn mỗi tôi và Lão Quách.

Tôi mãi không làm sao, nên tôi nghi ngờ là mấu chốt nằm ở việc ngủ."

Cô ngẫm nghĩ, bổ sung: "Không chỉ là ngủ, anh không được chợp mắt, cũng không được mệt mỏi quá mức. Nếu ý thức của anh không đủ tỉnh táo, cũng có thể sẽ mất tích. Lúc trước tôi thấy chấm đỏ của anh trên máy quét mặc dù không mất tích, nhưng bất động mãi, rất lạ, nên tôi mãi không dám đến đây. Lúc nãy nghe thấy anh tìm đồng đội trong kênh, biết anh không sao, tôi mới dám đến tìm anh."

Dứt lời, cô tạm dừng, rồi để lộ ánh mắt ngờ vực, "Anh Kiến Quốc, anh làm kiểu gì vậy? Tại sao anh không mất tích?"

Tang Hủ thành thật lắc đầu, "Tôi cũng không biết."

Đang nói, một linh cảm vụt loé qua đầu Tang Hủ.

Cậu nhíu mày, nói: "Quan tài trong các phòng khác, cô đã xem qua chưa?"

"Chưa." Thẩm Tri Đường lấy máy quét ảnh nhiệt ra, đi tới cửa một căn hộ khác, nói, "Anh biết nguyên tắc của tôi đấy, không lo chuyện bao đồng. Anh xem, thứ nằm trong quan tài đều là vật sống, có hít thở, tôi không dám mở. Hầy..." Thẩm Tri Đường nhìn màn hình máy quét, "Đợi đã, thứ trong căn hộ này chết rồi."

Cô lại đi đến cửa căn hộ tiếp theo, dùng máy quét bên trong căn hộ, "Căn này cũng chết rồi."

Tang Hủ đi theo Thẩm Tri Đường quét một loạt căn hộ trên hành lang này, người nhà họ Tang bên trong đều đã mất nhiệt độ cơ thể và hô hấp.

Giây phút đó, cuối cùng Tang Hủ cũng vỡ lẽ, tại sao người ngoại tộc họ Châu đều gặp chuyện, chỉ có mình cậu bình an sống sót.

Trong giấc mộng lồng mộng kia, những người áo trắng đó đã hoá thành sợi bông, bay vào lồng ngực cậu.

Đáng lẽ Tang Hủ phải gặp chuyện vào lúc đó. Chỉ trong chớp mắt, tất cả những người áo trắng đã đưa ra cùng một quyết định —— dùng mạng sống của họ đổi lấy mạng sống của Tang Hủ.

Trong lòng Tang Hủ rất phức tạp, cậu thật sự không thể tưởng tượng nổi, người như thế nào mới có thể từ bỏ mạng sống của mình để cứu một người khác. Cậu và tổ tiên nhà họ Tang chưa bao giờ gặp mặt, không khác người xa lạ là bao. Có lẽ đối với Tang Hủ mà nói, ngay cả Lưu Kiến Quốc cũng thân thiết hơn họ. Tang Hủ cũng không tài nào hiểu được họ nằm trong quan tài sống dở chết dở không biết bao nhiêu năm, chỉ để trấn áp thịt cúng bên dưới toà nhà này.

Thì ra, đây chính là người nhà họ Tang.

Cuối cùng Tang Hủ cũng hiểu, tại sao Châu Hà bảo cậu không xứng làm người nhà họ Tang.

"Anh Kiến Quốc, giờ nên làm gì?" Thẩm Tri Đường hỏi.

"Các tầng khác chúng tôi đều đã kiểm tra rồi, chắc lối ra ở tầng dưới." Tang Hủ lấy máy bay mini không người lái trong túi của Trịnh Thạch Đầu, "Tôi điều khiển máy bay không người lái xuống tầng xem thử."

Khởi động máy bay không người lái, cậu phát hiện đã gần hết pin, máy bay không bay được nữa.

Tiêu rồi, nơi này không sạc pin được.

Thẩm Tri Đường nhìn thời gian, cô chỉ còn bốn tiếng đồng hồ nữa là hết mười ngày.

"Tôi xuống xem thử." Cô dằn lòng quyết định.

Tang Hủ không đồng ý: "Bên dưới có thứ rất hóc búa. Đội trưởng của chúng tôi rất mạnh, cô đợi hắn rồi hẵng xuống."

"Tôi không đợi được nữa, không ai biết người ngoại tộc ở trong mộng quá mười ngày sẽ ra sao, có người bảo sẽ bị tà ma trong giấc mộng tìm ra ăn thịt, cũng có người bảo sẽ trực tiếp biến thành tà ma, tôi không dám đánh cược." Thẩm Tri Đường buộc một sợi dây thừng leo núi vào thắt lưng, "Anh Kiến Quốc, anh ở trên tầng đợi tôi được không? Nếu tôi ở tầng dưới kêu cứu, anh hãy kéo tôi về."

"Đợi thêm đi," Tang Hủ liếc nhìn lối đi, "Hành lang bị thịt cúng bịt kín rồi, cô không xuống được đâu."

Thẩm Tri Đường mở ba lô, một con mèo đen nhảy ra, leo lên vai cô.

Con mèo đen nhìn quen mắt vô cớ, cặp mắt xanh biếc nhìn Tang Hủ, long lanh toả sáng, tựa đom đóm trong rừng, toát ra vẻ lạ lùng kỳ dị.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!