Tang Hủ cuống quýt móc ba lô của Trịnh Thạch Đầu tới gần, lấy xẻng gấp ra đào thịt, đào từ thắt lưng xuống, xúc một xẻng thịt ra, cậu nhìn thấy chân mình vẫn còn đó, nguyên vẹn. May mà chân không sao, Tang Hủ thở phào nhẹ nhõm. Ngẩng đầu lên nhìn xung quanh, cậu có thể nhìn thấy ba lô, bao tải mà những người ngoại tộc khác tháo ra.
Chắc hẳn họ không cố tình bỏ rơi Tang Hủ mà đi, nếu không thì không thể nào không mang theo ba lô. Tang Hủ có một linh cảm chẳng lành, lẽ nào họ đều bị vùi trong thịt cúng rồi?
Bỗng nhiên, bao tải cách đó không xa động đậy.
Tang Hủ đột ngột ngoảnh đầu, nhìn về phía cái bao tải nọ.
Miệng bao tải thắt không chắc, trong tiếng động sột soạt, một bàn tay mục rữa thò ra từ trong bao tải, móng tay dài ngoằng cắm thẳng vào thịt cúng. Cùng lúc đó, Tang Hủ nghe thấy tiếng "xì xì xì xì" vọng ra từ bao tải.
Cảm giác đáng sợ quen thuộc ập vào lòng, Tang Hủ chợt nhớ đến những xác ướp bốn đầu ở Quỷ Môn Quan, vội vàng rút khăn giấy trong túi áo nhét vào tai, đồng thời tăng tốc xúc thịt.
Lại một bàn tay thối rữa khác thò ra khỏi bao tải, thi thể đã bò hẳn ra ngoài bao tải. Bốn cục bướu trên cổ nó đồng thời mở choàng mắt, mỗi con mắt đều đỏ rực, sáng lập loè trong bóng tối, tựa vô số ma trơi.
Tang Hủ nhìn mà túa mồ hôi lạnh, nếu phát hiện ra cậu thì nó có rưng rưng nước mắt nhận người thân với cậu không? Cứ cảm thấy nguy hiểm.
Tang Hủ hơi xê dịch vị trí, giấu nửa thân mình đằng sau bàn bếp, ra sức xúc thịt. Chân trái đã ra khỏi đống thịt, còn chân phải. Trong phòng khách, thi thể quái dị kia dùng hai tay chống một nửa cơ thể, tuần tra, đánh hơi trong căn nhà chật hẹp như sâu bọ. Mấy cái đầu như bướu thịt của nó xoay tròn mãi, như đang tìm thứ gì trong phòng.
Không phải là đang tìm cậu đấy chứ? Tang Hủ nghĩ.
Ra sức đào thịt, chỉ còn một bàn chân kẹt trong thịt. Tang Hủ vừa xúc, vừa lén lút ngửa đầu lên, kiểm tra tình hình thi thể trong phòng khách. Ánh đèn cắm trại tù mù tăm tối, trong phòng khách u ám, thịt cúng sinh trưởng chậm rãi mà lặng lẽ, mạch máu rủ xuống tựa dây leo, rất giống cặn bụi lủng lẳng bẩn thỉu.
Ánh mắt của Tang Hủ tuần tra một vòng phòng khách.
Thi thể quái dị nọ đã biến mất.
Tang Hủ xúc xẻng thịt cúng cuối cùng, rút chân phải ra ngoài, cậu tìm được một khẩu súng lục trong ba lô của Trịnh Thạch Đầu, chậm rãi đứng dậy. Trước tiên cậu kiểm tra sau lưng, trống không, thi thể nọ không tranh thủ lúc cậu không chú ý để trốn sau lưng cậu. Cậu rón rén đi ra phòng khách, nghe thấy tiếng sột soạt vọng tới từ phòng ngủ.
Thò đầu ngó vào phòng ngủ, trong đó tối om, đã bị thịt cúng chiếm mất già nửa. Tang Hủ cẩn thận rọi đèn pin vào, bèn nhìn thấy thi thể bốn đầu đang quay lưng về phía mình, bò rạp dưới đất, đang ra sức đào gì đó. Tang Hủ định nhân dịp nó đang đào, chuồn ra khỏi căn hộ này, nhưng đi đến cửa thì lại tò mò rốt cuộc nó đang đào cái gì.
Tang Hủ nghĩ ngợi, quay về cửa phòng ngủ, quyết định đánh lén. Cậu nhắm vào cái đầu chính giữa của nó, nổ một phát súng.
Đoàng, bắn trượt. Khả năng bắn súng của cậu kém xa Hàn Nhiêu.
Thi thể quái dị quay phắt đầu lại, phát ra tiếng rú kỳ lạ. Tang Hủ bắn liền hai phát, thi thể chống hai cánh tay nhảy phắt lên trần nhà, bò cực nhanh về phía Tang Hủ như một con bọ quái dị. Tang Hủ một tay đè súng, một tay bóp cò, đoàng đoàng đoàng, cuối cùng cũng bắn trúng đầu nó đúng lúc nó nhào tới.
Nó gục dưới sàn, ba cái đầu giống bướu thịt còn lại xoay tròn, như còn muốn bò dậy nữa. Tang Hủ vừa giẫm lên cơ thể nó vừa nạp đạn, chĩa vào bướu thịt bóp cò súng, thi thể bất động hẳn.
Tang Hủ bước vào phòng ngủ, ngồi thụp xuống kiểm tra cái hố nó vừa đào. Nó không chỉ đào thủng thịt cúng, mà còn đào thủng cả sàn gỗ. Tang Hủ tiếp tục xúc thêm mấy xẻng theo hướng nó đào, dỡ ván lát sàn ra, cậu phát hiện có một cái hộp gỗ đàn hương được giấu bên trong.
Chiếc hộp này... Tang Hủ cẩn thận lấy hộp ra, đặt trước mắt quan sát kỹ càng.
Chiếc hộp này, giống y hệt hộp tro cốt của Châu Hà.
Có điều cũ hơn nhiều, cái của Châu Hà còn mới, vừa tươi tắn vừa sạch sẽ, cảm giác là ông nội đặc biệt chọn để đựng tro cốt của hắn. Còn cái hộp trước mắt thì màu sắc tối hơn, nhiều chỗ đã tróc sơn. Hơn nữa còn có một lá bùa màu vàng cũ kỹ niêm phong, không biết bên trong là cái gì.
Lẽ nào đây mới là di vật nhà họ Tang mà dòng họ Châu muốn tìm?
Nom nó quan trọng hơn hẳn những nồi niêu bát đũa kia.
Tang Hủ không dám tự tiện mở hộp, ngộ nhỡ một cụ cố già hơn nhảy từ trong ra thì sao? Chờ Châu Hà đến hẵng mở thì hơn. Để tránh thi thể lại vùng dậy, Tang Hủ bắn nát bét hết mấy cái đầu bướu thịt của nó, sau đó chặt người nó nát vụn, đảm bảo muốn ghép cũng không ghép vào được, rồi bỏ vào bao tải.
Bao tải là để báo cáo với nhà họ Châu, hộp gỗ đàn hương cậu định giữ làm của riêng.
Tang Hủ lại lấy bộ đàm ra, thử liên hệ với Châu Hà và những người ngoại tộc khác.
"Có ai không?"
Bộ đàm kêu rè rè, giọng Quách Hoành Kiến lại vang lên.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!