Chương 43: Giếng chôn tập thể

Hai bên giằng co, thứ bên kia bất động, độ cong nụ cười không thay đổi chút nào. Châu Hà thấy lạ, bảo mọi người đứng im chờ, một mình hắn bò qua lỗ thịt sang bên kia. Sang bên kia rồi, hắn dừng lại quan sát một lúc, vẫy đèn pin với bên này, tức là đi qua được rồi. Mọi người vội vàng vượt qua lỗ thịt, chạy tới chỗ hắn.

Đi tới nhìn thử, mọi người mới bừng tỉnh vỡ lẽ.

Không phải quái vật gì nấp ở đây, mà là thịt cúng trên tường biến dị sinh ra hình khuôn mặt, hơn nữa mọi khuôn mặt đều giống nhau như đúc, cùng nở nụ cười quái gở, như đang nhìn chằm chằm vào những người khám phá tầng hầm.

Tang Hủ kiểm tra kỹ lưỡng những khuôn mặt này, nói: "Là Tôn Uyển Thanh."

"Ai cơ?" Phương Lan Tắc hỏi.

"Cô con gái mất tích của căn 513." Tang Hủ nói.

——Con ma nữ cứ bám theo cậu.

Trên tường toàn là mặt Tôn Uyển Thanh, giống như hành lang trên mặt đất dán đầy thông báo tìm người.

Tại sao thịt cúng lại mọc ra mặt Tôn Uyển Thanh? Mọi người không tài nào hiểu được. Tang Hủ nhìn những khuôn mặt mỉm cười đó đăm đăm, nghĩ thầm, chắc chắn thịt cúng có liên quan đến Tôn Uyển Thanh. Lẽ nào Tôn Uyển Thanh cũng có lai lịch đặc biệt nào đó, hoặc biết thần thông gì đó? Nhưng nếu cô biết thần thông thật, sao lại bị Trương Quý Phúc sát hại?

"Trịnh Đại Đầu," Châu Hà ra lệnh, "Thả radar."

Trịnh Thạch Đầu nói: "Cụ cố, tôi tên là Trịnh Thạch Đầu."

"Ngươi đổi tên lúc nào?" Châu Hà ngờ vực.

"..." Trịnh Thạch Đầu bỏ cuộc, "Được thôi, tôi tên là Trịnh Đại Đầu."

Máy bay mini không người lái cất cánh, phát ra tiếng vù vù như ong mật, đuôi máy bay nhấp nháy một đốm sáng đỏ lạnh lẽo, bay vụt đi. Điện thoại của Trịnh Thạch Đầu phản chiếu tình hình trong tầng này mà góc độ của máy bay không người lái nhìn thấy được, đổi hình ảnh là có thể nhìn thấy góc nhìn của radar, kết cấu cả tầng hiện ra hoàn toàn.

Mọi người đứng đó theo dõi, một mình Tang Hủ vẫn quan sát khuôn mặt trên tường.

Phương Lan Tắc lại gần, bất thình lình nói: "Anh, dạy em đi, làm sao để cụ cố vui?"

Cậu ta nhìn Tang Hủ, đồng tử mắt đen láy của Tang Hủ bình thản không gợn sóng, chẳng có biểu cảm gì, tựa đá cuội màu đen nhúng nước, gợn sáng lăn tăn, lạnh lẽo. Từ bé Phương Lan Tắc đã ngứa mắt cậu, vì cậu toàn lãnh đạm thế này, rất giả tạo.

Phương Lan Tắc cười nói: "Dù sao thì giờ anh cũng bị người ta ghét bỏ rồi, chi bằng để em thể hiện trước mặt cụ cố. Chờ em bám được vào cụ cố, vào được tầng lớp bề trên nhà họ Châu, em sẽ nâng đỡ anh. Hai ta là anh em ruột mà, đúng không?"

"Không," Tang Hủ nói rất nghiêm túc, "Là anh em họ."

Nụ cười trên mặt Phương Lan Tắc phai nhạt, cậu ta nói: "Từ bé đến lớn, điểm số của anh cao hơn tôi, giáo viên ngày nào cũng khen anh. Nhưng họ không biết, học trò trường danh tiếng Tang Hủ đang phải bán mông sống qua ngày. Anh à, anh nói xem anh có gì mà đắc ý chứ?"

"Không phải cậu cũng muốn bán sao?" Tang Hủ thờ ơ nói, "Còn không bán được."

Sắc mặt Phương Lan Tắc sa sầm hoàn toàn, đang định nói gì đó thì bên Trịnh Thạch Đầu kêu lên kinh ngạc, như vừa phát hiện ra thứ gì.

"Sao thế?" Châu Hà hỏi.

"Cụ cố, hướng mười hai giờ có một phòng là lạ." Trịnh Thạch Đầu đưa điện thoại cho Châu Hà.

Mọi người đều châu đầu nhìn, máy bay không người lái bật đèn, ống kính đang quay căn 1817. Thế mà căn phòng này không bị thịt cúng bao phủ, tất cả mọi thứ vẫn còn vẹn nguyên. Sàn bê tông, bàn ghế gỗ cũ nát, giăng đầy bụi bặm, bát đũa và giẻ lau bóng mỡ... Phía bắc căn phòng, một thi thể đang gục đầu, khoanh chân ngồi trên bồ đoàn.

Trước mặt nó là một cái bàn thờ, thờ phụng Đẩu Mẫu Nguyên Quân. Vị thần ba mắt bốn đầu sáu tay ngồi ngay ngắn trên bàn thờ đen ngòm, gương mặt quay về phía ống kính có biểu cảm buồn bã, hai mắt cụp xuống. Toàn bộ máu thịt đều dừng bước ở cửa căn 1817, như sợ hãi vị thần uy nghiêm bên trong.

Máy bay không người lái chậm rãi quay sang phía trước tượng thần, quay thi thể bên dưới. Thi thể này mặc chiếc áo vạt dài màu chàm cũ rách, đã mục nát hoàn toàn, cổ mọc ra bốn nhánh, chỉ có nhánh ở chính giữa có đầu, ba nhánh còn lại đều mọc u thịt to cỡ nắm tay.

Mọi người nín thở nhìn hình ảnh này, trong lòng không hẹn mà cùng xuất hiện ba chữ——

Nhà họ Tang.

Trong mắt người ngoại tộc của cả năm dòng họ, nhà họ Tang tà ác, quái đản, điên rồ, thứ liên quan đến họ đều bí ẩn và đáng sợ. Ví dụ thi thể này trông cứ như yêu tinh.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!