Chương 42: Tiếng âm

"Tôi bị làm sao vậy?" Quách Hoành Kiến nhìn biểu cảm của mọi người, biết ngay mình không ổn, "Các anh nói cho tôi đi, tôi còn cứu được không?"

Tang Hủ nhìn y như vậy, trong lòng biết rõ là không cứu được nữa. Nếu là vết thương kiểu khác còn đỡ, ví dụ như cụt tay cụt chân, còn có thể ăn Bổ Thiên Đan cứu vãn. Nhưng giờ y đã biến thành Bổ Thiên Đan, có ăn thêm Bổ Thiên Đan, chắc cũng chỉ biến dị nghiêm trọng hơn mà thôi.

Quả nhiên, Châu Hà cùng chung ý kiến với cậu, "Không cứu được nữa, mức độ biến dị của ngươi quá nặng."

Quách Hoành Kiến bàng hoàng, lẩm bẩm: "Sao lại thế này?"

Trịnh Thạch Đầu vội hỏi: "Chúng tôi đã đào cậu ra rồi, cậu nên giữ lời hứa chứ? Di vật nhà họ Tang đang ở đâu?"

"Ở bên dưới. Tầng hầm thứ 10 trở lên chúng tôi đều đã tìm rồi, không có, chắc chắn thứ đó ở dưới nữa, nhưng cụ thể ở đâu thì tôi cũng không biết." Quách Hoành Kiến nhìn họ, "Cộng tác viên của đội chúng tôi đã xuống đó, đến giờ vẫn chưa quay lại."

"Sao anh lại biến thành thế này?" Tang Hủ hỏi.

"Tôi cũng không biết." Quách Hoành Kiến tỏ vẻ hoang mang sâu sắc, "Tôi vốn nghỉ ngơi trong căn phòng này, chợp mắt một lúc, sau khi tỉnh dậy thì đã thành ra thế này rồi. Người ở thế giới này đều sợ chết, chết rồi sẽ gặp phải cái gì, các anh có biết không? Đến khi tôi chết, tôi có được yên ổn không?"

Câu hỏi này quá sâu xa, chẳng ai giải đáp được.

Quách Hoành Kiến nói khẽ: "Các anh ai ra tay, giải thoát cho tôi đi."

Rốt cuộc đều là người ngoại tộc, y như thế này làm những người khác khó tránh khỏi nảy sinh cảm giác bầu bí thương nhau. Phương Lan Tắc thấy mọi người đều không nói gì, tự xung phong rút dao găm, đâm một phát vào lồng ngực Quách Hoành Kiến. Máu tươi trào ra òng ọc, chảy ra sàn, chui vào đám thịt cúng căng phồng như rắn. Hai mắt Quách Hoành Kiến dần mất thần thái, đầu hơi ngoẹo sang một bên.

Mọi người đứng dậy, chuẩn bị bỏ đi. Mắt cá chân của Tang Hủ bỗng bị ai túm chặt, cậu cúi đầu nhìn, không ngờ lại là Quách Hoành Kiến. Y nhìn lên trời, như nhìn thấy gì đó, hai mắt trợn trừng đầy tơ máu, biểu cảm hết sức đáng sợ. Mọi người nhìn theo hướng y nhìn, nhưng lại là khoảng trống, ngoại trừ trần nhà và u thịt nhung nhúc khắp nơi thì chẳng có gì cả.

Quách Hoành Kiến dốc hết sức há miệng, hàm răng đánh cành cạch, như muốn nói gì đó. Tang Hủ hơi chau mày, cúi đầu xuống, ghé tai lại gần y. Y dốc hết sức toàn thân, nói từng chữ một: "Họ... bám theo... cậu..."

"Cái gì?"

Chẳng chờ Tang Hủ hỏi tiếp, đầu y ngoẹo sang một bên, đã tắt thở.

Văn Uyên sờ động mạch cảnh của y, lắc đầu, y đã chết.

Phương Lan Tắc hỏi: "Anh ơi, anh ta nói gì thế?"

Tang Hủ thờ ơ nói: "Anh ta bảo có thứ bám theo chúng ta."

"Vãi?" Mọi người cuống quýt nhìn xung quanh, đề phòng nguy hiểm có thể mai phục quanh họ.

Chỉ có Châu Hà thính tai hơn người khác, nghe thấy lời Quách Hoành Kiến nói, hắn mỉm cười lạnh lùng.

Tang Hủ nhìn hắn, cảm giác hắn biết Quách Hoành Kiến có ý gì. Quách Hoành Kiến nói "họ bám theo cậu", chứ không phải "họ bám theo các cậu", người bị bám theo chỉ có một mình Tang Hủ mà thôi. Tại sao lại là mình? Tang Hủ nhớ lại trải nghiệm của mình, không dây vào thứ gì kỳ quái, lẽ nào là con ma nữ ở căn 1116?

Thế nhưng bộ dạng trước khi chết của Quách Hoành Kiến khá đáng sợ, thậm chí như hối hận đã bảo họ giết y. Đối với người ngoại tộc dày dạn kinh nghiệm như họ mà nói, con ma nữ đó không có sức đe dọa lớn đến thế.

Vả lại ma nữ là số ít, họ là số nhiều.

Lẽ nào là... Lòng Tang Hủ chùng xuống trĩu nặng.

Tang Hủ thì thầm hỏi Châu Hà: "Cái gì bám theo em?"

Châu Hà hờ hững liếc nhìn cậu, không để ý đến cậu, hắn thì thầm nói vài câu với Văn Uyên.

Tang Hủ tưởng hắn bảo Văn Uyên truyền đạt, kết quả Văn Uyên ngoái đầu lại nói với vẻ mặt vô cảm: "Cụ nói, không kể cho cậu biết đâu, lêu lêu."

Tang Hủ: "..."

Hầy, khi nào cụ cố mới hết giận nhỉ?

Nếu xung quanh không có ai, Tang Hủ đã c** s*ch quần áo ngồi vào lòng cụ cố cầu xin tha thứ từ lâu rồi.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!