Chương 41: Tầng hầm

Châu Hà cầm dây vải của Văn Uyên, Văn Uyên cầm dây vải của Tang Hủ, xuất phát lần nữa. Vẫn đi xuống cầu thang một cách cẩn thận, khó khăn lắm mới xuống được một tầng, Tang Hủ ngửi thấy một mùi thịt nướng nồng đượm, chân còn giẫm phải rất nhiều mảnh xác.

Văn Uyên cũng ngửi thấy, cảnh giác ngoái đầu, "Thi thể?"

Giọng Châu Hà vọng tới từ phía trước: "Đừng sợ, là thi thể của lão già kia và Tôn Đại Hải."

Tang Hủ vỡ lẽ, Châu Hà đã giết họ. Châu Hà đã nướng cháy họ à? Đây là thần thông của Châu Hà? Tang Hủ rất tò mò, phép thần thông của cụ cố là gì.

Tiếp tục tiến lên, Tang Hủ cảm thấy hình như mình giẫm phải bảy tám cái tay đứt, dưới chân Văn Uyên cũng kêu răng rắc, quả thật nghe không giống chân tay của con người.

Tang Hủ hỏi: "Họ sao thế?"

Châu Hà không để ý đến cậu, Tang Hủ đành chọc Văn Uyên đằng trước.

Văn Uyên im lặng một lúc, nói: "Họ sao thế?"

Cuối cùng Châu Hà cũng chịu trả lời, "Biến thành thứ đó rồi, các ngươi muốn sống thì đừng truy cứu."

"Thứ đó? Giống thứ trên đài Vọng Hương à?" Tang Hủ lại hỏi.

Lần này Văn Uyên không cần chọc, chủ động lặp lại câu hỏi của Tang Hủ, "Giống à?"

"Gần như vậy, trông xấu hơn." Châu Hà nói.

"Cảm ơn cụ cố," Tang Hủ xin lỗi, tận dụng thời cơ, "Ngài vẫn giận à, tha thứ cho em được không?"

Văn Uyên máy móc lặp lại: "Tha thứ không?"

Tang Hủ không xin lỗi thì thôi, vừa xin lỗi, Châu Hà như bị thêm dầu vào lửa, cơn giận cháy hừng hực.

"Văn Uyên, bảo tên rác rưởi đằng sau ngươi, thiên lôi đánh kẻ phụ tình, ngày mai y ra ngoài sẽ có thiên lôi đánh chết y." Châu Hà hung dữ nói, "Chờ đó, thiên lôi đánh không chết, tháng sau ta sẽ xé xác y, giờ thì cút đi cho ta."

Văn Uyên nói ngắn gọn, "Cút đi."

"Vâng." Tang Hủ im bặt.

Đi xuống chín tầng này đáng sợ nhưng không nguy hiểm thật sự, chung cư bị sương mù bao trùm sâu hút xa xăm, lặng ngắt như tờ, dường như Tang Hủ nghe thấy loáng thoáng tiếng vọng của gió, và tiếng người thì thầm ồn ào. Châu Hà dặn họ đừng nghe bừa, nếu nghe thấy tiếng gọi nào khả nghi thì đừng đáp lại. Tang Hủ và Văn Uyên ghi nhớ lời hắn, tập trung xuống tầng, cho tới tầng một.

Châu Hà cạy cửa thang máy, rồi tháo băng bịt mắt của họ. Văn Uyên xuống giếng thang máy trước, sau đó là Tang Hủ, cuối cùng là Châu Hà. Giếng thang máy sâu hun hút, Tang Hủ vứt một hòn đá xuống, không nghe thấy tiếng vọng. Giếng thang máy này như một hang sâu không đáy, dẫn thẳng đến tâm Trái Đất sâu không lường được. Châu Hà chỉ cho họ xuống một tầng, suy cho cùng thì trên đầu vẫn còn thang máy treo lơ lửng, ngộ nhỡ thứ đó rơi xuống, mọi người đều tiêu đời.

Họ xuống tầng hầm thứ 1, lần lượt bò ra khỏi giếng hang máy. Xung quanh tối om, Tang Hủ bật đèn pin, phát hiện xung quanh rất giống chung cư Đông An, có điều màu sắc cũ kỹ hơn hẳn, khắp nơi toàn mạng nhện và vết nứt. Nhưng nhìn kỹ thì trong vết nứt trên tường mọc ra thứ đỏ thẫm phình to, tựa u thịt béo nhẫy. Trên đó giăng đầy mạch máu chằng chịt, có thể nhìn thấy máu chảy thấp thoáng. Chúng hơi phập phồng, như đang hít thở trong im lặng.

Phương Lan Tắc và Trịnh Thạch Đầu đang chờ cạnh giếng thang máy, thấy Tang Hủ và Văn Uyên vẫn nguyên vẹn, bèn thở phào nhẹ nhõm.

Trịnh Thạch Đầu nói: "Sao đi mãi đi mãi, hai người lại biến mất?"

Tang Hủ liếc nhìn y, không nói gì cả.

Lúc nãy Tang Hủ đã kiểm tra vết rách của dây vải, là bị cắt đứt. Đằng trước cậu có Trịnh Thạch Đầu và Phương Lan Tắc, Phương Lan Tắc bị Châu Hà kéo đi, không thể ngoái đầu cắt đứt dây vải được, người cắt đứt dây vải chỉ có thể là Trịnh Thạch Đầu.

Nhưng vấn đề nằm ở việc trước khi leo xuống, Tang Hủ đã kể cho Văn Uyên suy đoán của mình, bảo anh ta lát nữa hãy quan sát bí mật của Trịnh Thạch Đầu, xem có phải là kẻ này cắt dây hay không.

Vừa nãy, Văn Uyên nhìn Trịnh Thạch Đầu rồi lắc đầu với Tang Hủ.

Không phải Trịnh Thạch Đầu cắt?

Thế thì là ai?

Tang Hủ nhíu chặt mày, không thể nào là cậu tự cắt chứ.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!